TÌNH BUỒN - Trang 58

Như Phong vừa định ra ngoài thì ông lại gọi:
- Như Phong!
ông trầm ngâm một lúc rồi tiếp:
- Dượng có chút việc định nói với cháu.
Mộc Thiên chỉ ghế trước mặt ra hiệu cho Như Phong ngồi xuống. Chàng
ngồi xuống ghế mà lòng nôn nao vì gần tới giờ đến đón Hiểu Đan. Mộc
Thiên nhả khói thuốc, thở ra một cái thật mạnh, suy nghĩ giây lâu rồi nói:
- Suốt ngày nay dượng nghĩ nhiều về Sương Sương. Nó là đứa con gái mất
tình thương của mẹ từ thuở bé. Dượng là người cha quên mất bổn phận
mình, chỉ biết lo cho con về phương diện vật chất mà quên mất lãnh vực
tinh thần. Bây giờ dượng mới nhận thức được điều ấy là quan trọng, quí
hơn vàng bạc, hơn những bộ đồ diêm dúa mà dượng đã sắm cho nó từ mấy
lâu naỵ Dượng rất có lỗi đối với sự cô đơn trầm trọng ấy của con. Tuy
nhiên, dượng không còn cách nào cứu vãn được! Như Phong, nói thật với
cháu, dượng định...
Mộc Thiên vừa nói đến đó thì tiếng chuông điện thoại dưới nhà vang lên,
cả hai đều lắng nghe, tiếng người nghe điện thoại rồi tiếng con Kim la
hoảng lên:
- Thưa ông, cảnh sát cho hay cô bị tai nạn xe cộ.
Cả hai người đứng phắt dậy như ngồi phải lửa. Như Phong vụt chạy ra cửa,
xuống lầu tiếp lấy ống nghe trên tay con Kim. Chàng hỏi rõ sự việc và do
ty cảnh sát nào gọi đến. Nghe xong, chàng thở phào nhẹ nhõm rồi nói với
Mộc Thiên mặt tái xanh đang bước xuống lầu:
- Không có gì đâu dượng. Em nó vượt đèn đỏ, không có bằng lái mà còn
chạy hết tốc lực nên cảnh sát giữ lại đó thôi, đến nhận nó về là xong
chuyện.
- Nó hiện ở đâu?
- Đang bị giữ ở ty cảnh sát quận X.
- Vậy cháu nhanh đến nhận em nó về.
- Dạ, cháu đi ngay.
Vừa nói xong, chợt sực nhớ đến Hiểu Đan, nhìn đồng hồ đã đúng bốn giờ.
Có lẽ khoảng bốn giờ ba mươi là nàng tan học, chàng hy vọng đến nhận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.