TÌNH BUỒN - Trang 75

môi, nhảy phóc xuống giường và nhất quyết phải làm chủ động, không chờ
nữa. Chàng bèn đi thay áo và lẩm bẩm:
- Cứ đến trường đón nàng, bằng không đến đại ở nhà ngồi chờ cũng được.
Vừa cởi xong nút áo, chàng lại thừ người ngồi xuống giường, nói một
mình:
- Như Phong ơi, lớn đầu rồi, đâu còn mười tám mười chín tuổi như ngày
nào. Đừng làm cái trò trẻ còn ngu xuẩn ấy nữa.
Vừa nói đến đó thì có tiếng gọi lớn của con Kim từ nhà dưới vọng lên:
- Cậu ơi, có điện thoại.
Như Phong đứng phắt dậy, chàng có linh cảm là Hiểu Đan đã gọi điện thoại
cho mình. Chàng chạy nhanh xuống phòng khách thì thấy Mộc Thiên đang
ngồi đọc báo. Sự vội vã đã làm Mộc Thiên ngạc nhiên nhìn chàng. Thấy
thế, Như Phong bèn đi chậm lại, cố che đậy sự bối rối của lòng mình. Tay
chàng run run cầm ống nghe, hồi hộp hỏi:
- A lô, xin lỗi ai đầu dây?
Giọng làm điệu của người con gái:
- A lô, Như Phong đó hả? Anh biết ai không?
Lại Đỗ Ni! Bao nhiêu hy vọng khi nãy đã đem lại cho chàng sự đau đớn,
nên bực tức nói:
- Giọng em ai không biết mà hỏi. Có việc gì không?
- Gớm, bộ không có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh không được sao?
Chàng càng bực hơn:
- Dạo này anh bận lắm, có việc gì cứ nói đại đi.
Nàng càng nũng nịu:
- Bạc với em chừng ấy chưa đủ sao? Một tháng trời chẳng thấy tăm hơi gì
hết. Tối nay...
Như Phong ngắt lời:
- Anh đã nói anh không rảnh, bao giờ rảnh sẽ tính sau.
Không chờ bên kia đầu dây kịp nói, chàng gác vội ống nghe. Vừa quay đầu
lại, liền bắt gặp đôi mắt tò mò của Mộc Thiên nhìn mình. Như Phong vừa
ngượng, vừa thất vọng nên đi nhanh lên lầu về phòng riêng.
Khép xong cánh cửa, chàng đến nằm vật lên giường. Hôm nay nhất định

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.