TÌNH BUỒN - Trang 76

không đến Linh Lan. Cứ ngồi đó suốt buổi chiều người ta sẽ tưởng là mình
điên. Con bé Hiểu Đan là cái thớ gì mà phải khổ như vậy, bộ trên đời này
hết gái đẹp rồi sao? Chàng nhắm mắt suy nghĩ, mãi đến khi có tiếng cánh
cửa mở rồi tiếng chân người đến gần giường. Như Phong mở mắt ra, Sương
Sương đang mỉm cười nhìn chàng. Nàng cười thích chí:
- Ha ha! Chiều thứ bảy mà anh hai tôi ở nhà thật là một chuyện lạ!
Như Phong trả đũa:
- Anh cũng không ngờ chiều nay mà em không lả lướt.
Sương Sương trợn mắt:
- Thứ bảy nào anh cũng đi thì làm sao biết em có ở nhà hay không chứ?
Cho anh biết lúc này em không như trước đâu nghen. Anh cứ hỏi cha xem
em có đi chơi không thì biết.
Như Phong nhìn nàng:
- Thế à!
Nàng có thay đổi thật sự, bộ đồ mùa thu màu xanh lục, tóc được cột bởi
một sợi chỉ lớn cùng màu và cái dáng điềm tĩnh ấy cũng đủ thấy phần nào
sự thay đổi. Như Phong bèn khen:
- Khá lắm, tiến bộ nhiều.
- Hứ, ai cần anh khen, cứ làm ra vẻ ta là người lớn hoài.
Nàng cúi xuống quan sát Như Phong rồi hỏi:
- Bộ anh đau hả?
- Đâu có.
- Trông anh lúc này như người mất hồn, sao vậy? Ngắm tướng anh em biết
có điều gì bực bội, đúng không?
- Đâu có.
- Có tâm sự gì buồn?
- Đâu có.
Sương Sương lại chọc quê:
- Đâu có! Đâu có! Thế tại sao anh không vui. Cấm anh không được nói hai
tiếng đâu có nữa đó nghen. Em biết là anh đang buồn mà, phải công việc ở
sở không anh? Hôm qua em nghe cha nói sẽ lên chức cho anh vì anh giỏi
lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.