TÌNH ĐẦU CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 247

đó vì nó giống một lòi nói dối quá tốt đẹp dễ dàng phải không? Nhưng,
nhưng... đó cũng có thể là Tự sát đôi ở Sonezaki thật sự lắm chứ!"

Lời tôi dù có lộn xộn ngớ ngẩn thế nào cũng được. Tôi muốn truyền

đạt cho chị ấy. Tôi muốn chị ấy biết rằng vẫn còn những người mong chị ấy
tiếp tục sống.

"Tokubee và Ohatsu có lẽ không cần phải cùng nhau tự sát. Nếu họ từ

bỏ ý định chết để quay lại, có lẽ mọi người đều đang lo lắng và tới đón họ
trở về. Nếu nhìn lại thế giới này một lần nữa, chẳng phải có thể nhận ra thế
giới thật ra rộng lớn bất ngờ và thấy dễ sống hơn hay sao! Nếu không phải
vậy... Nếu như thực sự cả thế giới lẫn con người đểu không đối xử tốt với
hai người... thì kể cả là như thế, chỉ cần tiếp tục sống, vẫn có khả năng một
chuyển biến to lớn không lường trước sẽ xuất hiện mà!''

Nói hết câu, tôi bắt đầu ho khù khụ, cảm giác cổ mình nghẹn cứng.

Anh Konoha nhìn tôi bằng bộ mặt như thể vừa thấy đất trời đảo lộn.

Nước mắt dâng lên trong đôi mắt của chị Akari khi chị ấy buồn bã nói.

"Nhưng mà... Nano. Dù câu chuyện của Tokubee có được cải biên như

thế nào đi nữa... dù chủ nhân hàng bán nưóc tương có là người tốt thế nào
đi nữa... Tokubee và Ohatsu cũng đã tự sát rồi... Đó là... số mệnh mà ông
trời cũng chẳng thể thay đổi được đâu..."

Ngực tôi thắt lại.

Tình yêu mà thần linh cũng không thể thay đổi.

Anh Konoha đã nói rằng tôi vẫn chưa biết tình yêu là gì. Tôi vẫn chưa

biết về thứ cảm xúc cuồng loạn không lời nào giải thích, như tiếng gọi của
linh hồn đối với linh hồn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.