TÌNH ĐẦU CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 250

"Tokubee cầm wakizashi cứ khoét, khoét, khoét vào cổ họng Ohatsu...

rồi đưa dao cạo lên cứa họng chính mình, ngoáy ngoáy ngoáy, khoét khoét
khoét, đến mức lưỡi dao gần như gãy vụn ra, quằn quại đau đớn... cuối
cùng mới chết.

Chị hãy thử tưởng tượng việc đó đau đớn đến mức nào xem! Kết thúc

sinh mạng là việc khổ đau, kinh khủng đến như vậy cơ mà! Không thể chết
một cách dễ dàng được! Không được phép coi việc con người chết đi là
đơn giản, là đẹp đẽ, là ngọt ngào! Không phải vì thế nên Chikamatsu mới
viết về cái chẹt... sống động... đau đớn... khổ sở... giống như sủi cảo bị rách
bung ra hay sao?

Không phải ông muốn truyền đạt với những người xem vở kịch của

mình rằng 'vì cái chết đau đớn lắm, không được chết, phải tiếp tục sống'
hay sao?"

Tự tử ở Sonezaki được viết nên dựa trên một vụ việc có thật.

Chikamatsu đã bước sâu, rất sâu vào trái tim của hai người yêu nhau

buộc phải tự kết thúc sinh mạng của mình. Hẳn ông đã thấy tiếc thương cho
đôi tình nhân ấy. Có lẽ ông cũng có phút giây đồng cảm với hai người.

Thế nhưng, chắc chắn không chỉ có vậy! Chikamatsu không viết một

câu chuyện tự tử đôi chỉ có những điều đẹp đẽ.

Ông đã vẽ lại tỉ mẩn từng chi tiết, về sự tàn nhẫn, nỗi đớn đau, sự vật

vã của cái chết.

"Chikamatsu mà có mặt ở đây lúc này, chắc chắn cũng sẽ nói với chị

Akari là chị phải sống! Phải sống, nhất định phải sống, phải sống, phải
sống, phải sống!"

Chị Akari nhìn tôi với ánh mắt của đứa trẻ đang bị mắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.