TÌNH ĐẦU HAY TÌNH CUỐI - Trang 173

Cô đã chú ý thấy mùi hương từ anh toát ra, như mùi xà phòng và cam

quýt, nhưng cho tới chính thời điểm này, cô vẫn chưa đưa ra được kết luận
hợp lý. Đúng là họ mới chỉ ở cùng nhau có bảy ngày, nhưng sao cô có thể
bỏ lỡ một thứ rõ rành rành đến thế chứ? “Anh luôn nói đến thuốc lá, nhưng
từ hôm nọ tới giờ tôi vẫn chưa một lần thấy anh châm lửa.”

“Dĩ nhiên là cô có thấy rồi chứ.” Anh ngồi phịch xuống ghế. “Lúc

nào mà tôi chẳng hút. Tôi vừa hút xong một điếu trước khi cô đi ra.”

“Không phải thế. Anh không có mùi thuốc lá, và tôi chưa từng nếm

thấy vị thuốc lá khi phải chịu đựng một trong mấy nụ hôn lâm li của anh.
Thời đóng Skip và Scooter, hôn anh giống như liếm gạt tàn vậy. Nhưng bây
giờ... Anh thực sự đã ngừng hút.”

Anh nhún vai. “Được rồi, cô tóm được tôi rồi. Tôi đã ngừng, nhưng

chỉ vì bệnh nghiện rượu của tôi đã quá tầm kiểm soát, và trong một lúc tôi
không thể xử lý nhiều hơn một cơn nghiện được.” Anh nâng cốc lên môi.

Ít nhất anh cũng nhận thức được điều đó. Thậm chí vào buổi sáng, cô

cũng thấy anh cầm cốc trong tay, và tối qua anh đã uống rượu vang trong
bữa tối. Cả cô cũng vậy, nhưng đó là cốc rượu duy nhất của cô trong ngày.
“Anh ngừng hút thuốc lúc nào vậy?”

Anh lầm bầm điều gì đó mà cô không nghe rõ. “Gì cơ?”

“Tôi nói là năm năm trước.”

“Năm năm!” Điều đó khiến cô tức giận. “Sao anh không thể nói anh

đã cai thuốc? Sao anh cứ phải chơi đủ trò trí não thế?”

“Bởi vì tôi thích.”

Cô biết anh, mà cô cũng chẳng hề biết anh, và cô đã phát mệt khi cứ

phải nâng cao cảnh giác. “Tôi mệt rồi. Chúng ta có thể nói chuyện vào sáng
mai.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.