kỷ niệm lắm, nhưng cô vẫn nhớ một căn hộ tồi tàn dường như không ngớt
tiếng cười, ánh nắng, và thứ mà mẹ cô gọi là cây miễn phí. Bà cắt một mẩu
khoai lang hoặc cuống một trái dứa rồi nhét vào một chậu đất, hoặc đặt một
lõi bơ cắm đầy tăm trên một cốc nước. Bố cô chẳng mấy khi nói về mẹ cô,
nhưng mỗi lần nhắc đến, ông miêu tả bà là một người tốt bụng nhưng cực
kỳ cẩu thả đãng trí. Nhưng trong các bức ảnh trông họ rất hạnh phúc.
Cô siết chặt tấm khăn ăn đặt trên lòng. “Bố, về chuyện ngày mai…”
“Bố biết con không hứng thú lắm, nhưng đừng để Greenberg thấy
điều đó. Hãy miêu tả cách diễn của riêng con đối với nhân vật. Hãy làm ông
ta trao cho con vai đó. Nó sẽ đưa sự nghiệp của con lên tầm cao mới, bố tin
chắc như thế.”
“Nhưng con không muốn vai đó.”
Cô có thể nhìn thấy vẻ tức giận của ông, và cô chuẩn bị tinh thần cho
một bài thuyết giáo chua cay về sự cứng đầu, thiển cận, ngu ngốc và vô ơn
của cô. Nhưng rồi ông lại làm việc kỳ cục nhất. Ông nói, “Sao chúng ta
không chơi vài ván bài nhỉ?”
“Bài ấy ạ?”
“Sao không?”
“Bởi vì bố ghét bài. Bố, có gì không ổn với bố thế?”
“Chẳng có gì không ổn với bố hết. Bố muốn chơi bài với con gái bố
thì có gì mà không ổn. Chúng ta có thể làm nhiều thứ hơn là chỉ nói chuyện
công việc, con biết mà.”
Cô sẽ không tin chuyện này, một phút cũng không. Laura đã hớt lẻo
chuyện hủy buổi hẹn, và thay vì đối đầu trực diện với Georgie về việc ấy,
bố cô đã quyết định thay đổi chiến lược. Chuyện ông tin rằng ông có thể
thao túng cô bằng những nỗ lực vụng về làm “bạn bè” làm cô tan nát. Ông