TÌNH ĐẦU TRONG VŨ TRỤ - Trang 110

Tôi gật đầu rồi lại hôn mê.

Mấy ngày sau, vẫn không tỉnh táo, cứ thấy ồn ào, người khỏe mạnh

còn cảm thấy mệt mỏi. Diệp Bổng hiếm khi mở lời với tôi, anh rất bận, khi
anh tới thì tôi giả vờ ngủ say, không biết có bị anh phát hiện không. Sau
đấy do có Nhã Chí tiếp quản công việc chăm sóc tôi và cảm ơn Diệp Bổng.
Cảnh ấy mới thực nực cười, bạn trai hiện giờ của tôi đang cảm ơn chồng cũ
vì đã chăm sóc tôi. Tôi chút nữa đã phì cười trong giấc mơ.

Sau khi đường được khai thông, xe cứu thương đưa tôi về bệnh viện,

kì thực tôi đã phục hồi quá nửa rồi. Thầy Nhất Đao Thiết tận tay ra đón xe
cấp cứu của bệnh viên Khang Lạc, tới bệnh viện lại nhận được sự chào
mừng nhiệt liệt, trải thảm đỏ, rải hoa hồng, hô khẩu hiệu tung hô chào đón
tưng bừng, có thể nói là rất khoa trương.

Sau đó phó viện trưởng cũng bị kinh động, cầm một hộp cơm đến, nói

giọng hiền hòa: “Tiểu Đường, muốn nằm viện bao lâu thì nằm, cố gắng bồi
dưỡng sức khỏe nhé.”

Đợi ông đi rồi Hạ Văn Kỳ mở hộp cơm ra nhìn, suýt lăn đùng ra bất

tỉnh, hộp cơm với trứng sốt cà chua, thế này mà cũng mở miệng ra bảo chú
ý dinh dưỡng. Kha Hạnh Hương ngày nào cũng mang cặp lồng canh nóng
đến, thường xuyên là cầu nối giữa bệnh viện và nhà họ Đường.

Tóm lại, tôi đại nạn không chết ắt phúc lớn về sau.

Tôi từ đầu đến cuối không nói với một ai là đã gặp lại Diệp Bổng, anh

đã được điều về quân đoàn thành phố, đã là thiếu tá rồi, thăng quan phát tài,
không tàn tật, không thiếu chân thiếu tay, xem ra đầu óc cũng không có vấn
đề gì, vẫn là người luôn được người khác yêu quý.

Anh đi cứu lũ, vô tình gặp nạn nhân là tôi, chỉ thế mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.