TÌNH ĐẦU TRONG VŨ TRỤ - Trang 118

vừa cười vừa nói tiếp, “Đúng rồi, chị li hôn rồi, tài sản vẫn chưa phân chia
xong.”

Có gì hay ho đâu cơ chứ, bốn năm trước em cũng đã li hôn rồi. Nhớ

tới Diệp Bổng, tôi nhìn những giọt nước sóng sánh trong cốc cà phê, ngồi
ngây ra.

“Có vẻ em sống vẫn tốt nhỉ, vẫn còn trẻ trung thanh xuân thế này,

chẳng có gì phải lo sợ.” Trác Nguyệt chỉ tay vào chiếc áo bác sĩ của tôi,
chất liệu vải như trở nên đắt hơn với lời khen của chị: “Chị chưa gặp cô gái
nào mặc áo blouse trắng đẹp như vậy, đây gọi là thiên sứ áo trắng.”

“Chị nói quá rồi,” tôi xoa xoa mũi, “cho dù em có phần thật sự là xinh

đẹp.”

Trác Nguyệt giấu nụ cười mỉm, trông thật duyên dáng.

Thật ra chúng tôi chẳng biết nói gì, chẳng qua chỉ là ngồi ôn lại

chuyện cũ, nhìn gương mặt của người đối diện nhớ lại ngày xưa. Đường
Quả mà chị quen, là một Đường Quả trẻ trung vô ưu vô lo. Có lẽ những
phẩm chất tốt đẹp đẹp ấy vẫn còn sót lạ trong con người tôi, nhưng chẳng
còn lại bao nhiêu. Tôi rất cảm ơn Trác Nguyệt những ngày qua đã chăm sóc
tôi, chị không nhắc tới Diệp Bổng, tôi cũng chẳng dám nhắc đến. Chúng tôi
nói toàn chủ đề linh tinh, ví dụ như chuyện tai nạn.

Ngoài tình cảm cá nhân ra, chị cũng là một nữ nhà báo mà tôi yêu

thích.

Chuông điện thoại vang lên, là Vu Nhã Chí, anh nhắn tin mắng tôi một

trận: người tiếp trực ban không tìm thấy em, đến chỗ anh cũng không thấy,
em chạy đến chỗ nào rồi hả?

Tôi nhìn giờ, buồn rầu đứng dậy: “Xin lỗi chị Nguyệt, em phải quay

về rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.