TÌNH ĐẦU TRONG VŨ TRỤ - Trang 132

“Chẳng đi đến đâu cả mẹ à.” Sau khi nghiêm túc bộc bạch với Điền

mỹ nhân, tôi bực vì đã không thể cắt đứt lưỡi mình, “Chúng con chia tay
rồi.”

“Chia tay thật rồi à?”

“Vâng.”

“Mẹ cũng nghĩ thế.” Điền mỹ nhân thở dài một tiếng, “Trái tim con

vốn không hướng về phía nó.”

“Đúng mà, con đã giấu trái tim mình nằm sâu trong tủ quần áo, mang

theo nếu mất đi thì làm thế nào?”

“Con mà cũng sợ mất à, vị trícủa nó vốn đã không tìm lại được rồi.”

Tôi không hé răng nửa lời, xoa đầu đứa con trai đang ngủ. Càng nói

nhiều tôi càng thấy giả tạo, nó giống như một cuộc đối thoại trên truyền
hình mà hai người chúng tôi mang một phong cách không khác gì của
Quỳnh Dao. Tôi đang mơ màng chìm vào giấc ngủ, bỗng Điền mỹ nữ cất
tiếng: “Quả Quả, mẹ xin lỗi con.” Bà cố gắng nén tiếng nấc khẽ trong họng,
làm tôi thấy khó chịu trong lòng. Lúc Lão Đường còn, luôn cung phụng
Điền mỹ nữ như cung phụng một tiên nữ. Bao nhiêu năm như vậy, tôi chưa
từng thấy hai người cãi nhau một tiếng, cũng chưa bao giờ thấy mẹ khóc.

Mấy năm gần đây ngoài mặt vẫn tỏ ra quan tâm đến bề ngoài, chú ý

trang điểm, làm đẹp, nhưng từ khi Lão Đường qua đời, bà dường như đã
mất di cả thế giới và mất dần tuổi thanh xuân của mình. Có lẽ đối với bà
mà nói nếu bắt bà lựa chọn giữa tôi và Lão Đường, bà sẽ do dự một chút
nhưng sau cùng sẽ chọn Lão Đường. Bởi lẽ, Lão Đường chỉ có một, còn
con gái có thể sinh thêm. Hồi nhỏ tôi còn ấm ức chỉ trích bà, bây giờ lớn rồi
đã hiểu chuyện hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.