TÌNH ĐẦU TRONG VŨ TRỤ - Trang 175

Mấy ngày này Diệp Bổng không hề gọi điện cho tôi, tôi cũng chẳng

sốt ruột gì.

Anh ấy chắc là đang suy nghĩ xem nên giải quyết mốt quan hệ phức

tạp này như thế nào, anh ấy cần thời gian, lúc nào cũng vậy.

Tôi hơi thất vọng.

Nhưng dù sao thì tôi cũng quen rồi, thói quen cũng là một điều tốt.

Lúc Diệp Bổng gọi điện cho tôi là năm ngày sau khi anh đón thằng bé

về, anh gọi điện đến nói “Mẹ anh muốn gặp em một chút.”

“Không sao đâu anh ạ.” Tôi nói, “… chắc là em không có thời gian

đâu.”

“Anh cũng muốn gặp em.” Đầu dây bên kia ngừng một lúc rồi nói,

“Tiểu Lê muốn về nhà rồi.”

Nghe thấy vậy tôi hơi xao lòng, chỉ một câu nói vu vớ ấy mà cảm giác

như có một bàn chân của chú mèo nhỏ đang mơn man trên da tôi. Dù sao
mục đích chính của Diệp Bổng cũng chỉ gói gọn trong câu cuối cùng ấy
thôi, tôi không thể giả vợ làm ngơ được. Tan làm tôi đi mua ít hoa quả và
một bó hoa bách hợp vào viện thăm mẹ Diệp Bổng.

Mẹ của anh nằm trong phòng riêng, quả đúng là bệnh viện quân đội có

khác, từ trang thiết bị đến quang cảnh môi trường xung quanh cũng hơn
hẳn bệnh viện tôi làm. Tôi gõ cửa đi vào thì nhìn thấy Trác Nguyệt vừa
ngồi nói chuyện với bà vừa gọt táo. Tiểu Lê thì đang nằm trên ghế vừa sưởi
nắng vừa chơi PS, thằng bé nghe thấy tiếng gõ cửa ngoái đầu ra nhìn thấy
tôi liền nhảy phốc một cái chạy ra ôm chầm lấy tôi hét lên, “A, mẹ đến.”

Tôi xoa đầu thằng bé rồi quay ra chào bác: “Cháu chào bác ạ, bác đã

đỡ nhiều chưa ạ?”, bà nằm trên gường trông gầy rộc đi chỉ còn da bọc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.