TÌNH ĐẦU TRONG VŨ TRỤ - Trang 232

Câu nói này rất quen, năm đó tôi nghe thấy rất vui mừng, còn bây giờ

cũng câu nói ấy nhưng lại khiến tôi lo lắng. Tuy sau đó rời xa anh nhưng
trong lòng vẫn luôn chờ đợi. Đợi anh một ngày nào đó nhớ ra rằng có một
người là tôi, rồi ma xui quỷ khiến thế nào đến thăm tôi một lát, phát hiện
bên cạnh tôi có một đứa trẻ, rồi hối hận trước kia đã không làm thế. Hoặc
bao giờ đến Tết bất ngờ gặp nhau ở cửa hàng nào đó, thấy bên cạnh tôi có
một đứa trẻ giống hệt mình, anh sẽ bất ngờ thế nào.

Dù là thế nào thì tôi vẫn luôn đợi anh. Tôi đã thả một sợi dây rất dài,

rồi câu được con cá lớn là anh.

Dây câu của tôi rất dài, tôi cũng có rất nhiều cơ hội cho anh ấy biết sự

tồn tại của tôi, nhưng tôi lại không thả mồi câu. Có lẽ vì tôi không nỡ bắt
anh từ nơi đại dương rộng lớn thả vào cái bồn cá chật hẹp của mình, để rồi
vì sự ích kỷ của tôi mà anh được yên ổn nhưng lại sầu muộn, không còn là
người đàn ông vừa có lý tưởng vừa có nguyên tắc, vừa có tình cảm, lại tràn
đầy sức sống mà tôi từng yêu nữa.

Tôi không nỡ, nhưng người khác lại nỡ chi.

Có lẽ tôi đã chiều anh ấy đến hư mất rồi.

Diệp Bổng ôm lấy tôi, nói: “Em đừng lo, nhất định anh sẽ bình an trở

về.”

Tôi cười, “Được thôi, lần này em phải đợi bao lâu?”

“Anh sẽ cố gắng về sớm nhất.” Diệp Bổng nhìn thẳng vào mắt tôi

muốn tìm chút oán giận trên gương mặt tôi. Nhưng đáng tiếc là anh chẳng
tìm được gì hết, vì tôi không hề oán giận gì cả, tôi cam tâm tình nguyện, từ
trước tới giờ tôi chưa bao giờ đòi hỏi gì, chỉ chờ đợi, đợi anh ấy quay lại
nhìn tôi.

Tôi phẩy phẩy tay: “Ừ, anh cẩn thận nhé!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.