TÌNH ĐẦU TRONG VŨ TRỤ - Trang 253

Trước khi phẫu thuật phải kiểm tra rất phức tạp, khi các bác sĩ chuẩn

bị thì cô ngồi yên lặng trên ghế chờ ngoài cửa, cả người được chiếc áo lông
màu đen bao phủ, mái tóc đen nhánh dài đến tận lưng, nhìn cô vẫn rất có
tinh thần. Từ bàn tay thô ráp nứt nẻ và chiếc quần bò bạc phếch có thể biết
cuộc sống của cô khó khăn thế nào. Tôi không biết cô ấy nhận được bao
nhiêu tiền, nhưng nhất định cô ấy rất cần số tiền đó, nếu không thì sao đang
yên đang lành lại phải làm như vậy?

Cuộc sống không hề dễ dàng, mỗi người lại có khó khăn riêng của

mình, chẳng ai đáng thương hơn ai cả.

Theo thông lệ, tôi cẩn thận hỏi han bệnh sử, giới thiệu trình tự gây mê,

cô ấy vẫn nghe nghiêm túc, thỉnh thoảng gật đầu tỏ ý mình đã biết. Tôi
tưởng cô ấy sẽ có rất nhiều câu hỏi, ví dụ như… có nguy hiểm không, có để
lại sẹo không, vân vân. Thế nhưng cô ấy chẳng hỏi gì, chỉ ngồi đó.

Tôi nói: “Cô không phải sợ, khi phẫu thuật sẽ không có bất cứ cảm

giác gì đâu!”

Nghe thế cuối cùng cô ấy ngẩng lên, nhìn trái nhìn phải xác định

không có người, bàn tay phải vẫn luôn nắm chặt của cô bỗng nhét vào túi
áo tôi. Tôi sờ vào thì ngẩn người, là phong bì, tôi toát mồ hôi, đến từ chối
cũng không biết nữa.

Ánh mắt cô gái ấy như phát sáng, tuy có vẻ quẫn bách nhưng rất chính

trực, “Tôi vẫn đang học đại học, không có nhiều tiền, thật ngại quá!”

Bác sĩ chữa bệnh, bác sĩ gây mê giữ mạng, rất nhiều bệnh nhân đều có

thói quen đưa phong bì cho bác sĩ gây mê trước khi làm phẫu thuật. Nhưng
chúng tôi cùng lắm là nhận hoa quả từ bệnh nhân, tiền thì thật sự không
dám nhận. Nếu bị người ta nắm thóp thì sự tình sẽ rắc rối lắm.

Tôi trước nay đều rất vô tư, bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, nhét lại

phong bì cho cô ấy, “Chúng tôi có qui định không được nhận phong bì của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.