TÌNH ĐẦU TRONG VŨ TRỤ - Trang 257

Cuối cùng tôi cũng nhận ra Diệp Bổng đang tâm sự với tôi về cuộc

sống và những điều anh ấy đã trải qua trong những năm qua. Những điều
này tôi không hề biết, trong tiềm thức có lẽ tôi không muốn biết anh đang
làm gì. Tôi sẽ đau lòng, sẽ đau lòng mãi. Vì thế những điều không hay tôi
cũng chỉ kể qua một hai câu, tôi sợ anh ấy sẽ đau lòng.

“Ở đó ai cũng có sở trường, ai cũng rất ưu tú, anh vào đó căn bản

chẳng là gì hết. Ở đó cái không thiếu nhất chính là nhân tài. Trước hay nói
“lần này liều thôi”, khi ấy mới biết thế nào là liều mạng. Giữa mùa đông
mặc áo may ô ngâm mình dưới bùn đất đối kháng tự do. Giữa trời nắng gắt
vác súng, đeo ba viên gạch đứng bất động hai tiếng đồng hồ. Lại còn đứng
xong thì nhặt gạo, dưới ánh nắng chói chang, nhặt từng hạt từng hạt gạo
dưới đất. Ban đầu đúng là sắp phát điên, bọn nah còn có một người bị bệnh
sợ gạo, trong nhà ăn chỉ ăn bánh bao, nhìn thấy cơm là muốn nôn.”

Tôi phì cười.

Diệp Bổng cũng cười, mắt cong lên, “Sau đó thì tốt hơn, nhặt được

nhiều gạo rồi, gió rét hay nắng gắt, ngày nào cũng kiên trì rèn luyện thân
thể và tinh thần vững như bàn thạch. Sau đó trong một lần diễn tập, anh ôm
súng đứng im tại điểm bắn tỉa suốt hai ngày khiến bên địch ở bên kia kêu
trời kêu đất nhưng không dám lộ diện, anh sảng khoái chết được! Nhưng
trước đó anh từng nghi ngờ bản thân, anh cảm thấy mình không dành cho
nghề này. Thật sự anh đã từng nghĩ sẽ làm việc bàn giấy… Lúc đó em đến
tìm anh, may mà em đến!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.