TÌNH ĐẦU TRONG VŨ TRỤ - Trang 314

Đến tôi tôi nằm trong chăn gọi cho Diệp Bổng, anh cũng nhận điện,

“Chưa ngủ à?”

“… Ngủ rồi, em muốn hỏi anh đã tưới nước cho tỏi của em chưa?”

“Cá thủy tiên của em vốn dĩ ở trong nước.”

Tôi bối rối “Ồ” một tiếng, “Vậy thôi em không còn việc gì nữa, em

ngủ đây, ngủ ngon!”

Diệp Bổng “Ừ” rồi dập máy luôn. Tôi tức đến trằn trọc không ngủ

được. Anh ấy, anh ấy… không cầu xin tôi về nhà thì thôi, đến câu chúc ngủ
ngon cũng không nói! Chẳng qua anh ấy muốn tôi nhận lỗi, nhưng tôi đã hạ
mình gọi cho anh ấy rồi còn gì? Anh ấy còn muốn gì nữa?

Được, chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh! Who sợ who chứ?

Vậy là Tết đã qua, Diệp Bổng được điều đến tổng đội cảnh sát vũ

trang, mới đến nhiều việc, hơn nữa anh ấy còn phải dành thời gian tổ chức
lễ cưới. Hai người giận dỗi nhau nhưng đại sự thì không thể bỏ mặc, cái
này gọi là không câu nệ tiểu tiết. Nhưng anh ấy không liên lạc với tôi, chỉ
bàn kế hoạch với mẹ vợ và mẹ vợ của Hạ Văn Kỳ từ khách sạn đến danh
sách khách mời, còn cả một số chi tiết khác.

Sau Tết bệnh viên rất bận, trong Tết mọi người ních đầy bụng đủ mọi

loại thịt thà, lại còn uống rượu bia như không có ngày mai, trúng độc rượu
phải rửa dạ dày là còn nhẹ, những anh hùng bị thủng dạ dày và gặp tai nạn
do uống rượu cũng ních đầy hai phòng bệnh. Có người còn cùng trao đổi
kinh nghiệm lái xe sau khi uống rượu, nói hăng lắm. Tôi nguyền rủa hai
người bọn họ sau này mộ người lái xe theo hình chữ S, một người hình chứ
B.

Ngày mai là ca phẫu thuât đã xếp lịch sẵn, người nhà bệnh nhân chỉ

đích danh tên tôi, họ bảo là phụ nữ cẩn thận hơn đàn ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.