TÌNH ĐẦU TRONG VŨ TRỤ - Trang 316

mấy tiếng: “Khối u to thật, thật hoành tráng, cắt ra cũng phải gần một cân
ấy.”

“Im miệng, lau mồ hôi… kẹp…”

Khi ca phẫu thuật diễn ra được bảy mươi sáu phút, tôi nghe thấy y tá

đi lấy máu bực bội kêu lên: “Anh làm gì đấy, đây là phòng phẫu thuật, anh
không được vào!” Tiếp đó là một tiếng kêu chói tai, bác sĩ Vương vừa lấy
khối u ra khỏi ổ bụng vừa hỏi: “Chuyện gì vậy?” Vừa dứt lời thì một người
đàn ông xông vào, khóa cửa lại, rút ra một thứ giống như thuốc nổ dấu
trong áo, tay phải còn cầm bật lửa.

Anh ta rất kích động, miệng thở phì phò, mắt đỏ ngầu lên.

“Tống Thanh!... Tống Thanh đâu? Các người đừng tưởng giấu Tống

Thanh đi là tao không làm gì được! Bệnh viện các người hại chết vợ con
tao, các người phải đền mạng!”

Các y tá kêu thét lên ôm đầu quỳ dưới đất, bác sĩ trợ lý tay cầm kìm

giữ máu cũng run lên, bác sĩ Vương nhìn có vẻ sợ hãi nhưng vẫn cố bình
tĩnh, “… Anh gì ơi, anh đừng kích động, giờ vẫn đang phẫu thuật…” Vừa
nói vừa lau mồ hôi, tay cuống cuồng khâu vết mổ, cả phòng mổ thì đến một
nửa là đã sợ phát khóc.

Tôi rất sợ chết, nhưng nữ bệnh nhân trên bàn mổ năm nay ba mươi tư

tuổi, đứa con gái tám tuổi của cô ấy đang ngồi đợi ở ngoài.

Tim tôi đập thình thịch, tôi rất sợ, “Anh tìm bác sĩ Tống phải không,

mấy hôm nay anh ấy không đi làm. Tôi dẫn anh đến phòng nghỉ rồi tôi gọi
cho viện trưởng… Anh cũng không có ý cùng chết với chúng tôi, anh chỉ
muốn báo thù đúng không?”

“Đúng!” Người đàn ông mắt đỏ quạch, “Gọi hắn ra đây! Tôi giết hắn

báo thù cho vợ con tôi!... Cô không được cầm dao, cô mà cầm là tôi đốt!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.