TÌNH ĐẦU TRONG VŨ TRỤ - Trang 317

Tôi vội vứt dao phẫu thuật đi, rồi giơ tay lên, “Anh đừng cầm bật lửa nữa,
tôi sợ lắm. Anh cầm dao phẫu thuật kề lên cổ tôi, tôi đưa anh đi không ai
dám lại gần đâu…”

Anh ta vấn do dự, anh ta không tin bác sĩ, nhưng người phụ nữ trói gà

không chặt khiến anh ta dần thả lỏng cảnh giác. Anh ta cất bật lửa vào túi,
cầm lấy con dao, “Cô lại đây!”

Trước đây tôi toàn dùng dao phẫu thuật cắt da của tiêu bản, đây là lần

đầu tiên bị dao kề cổ thấy này.

Trong phòng nghỉ, người đàn ông đó khóa cửa lại, anh ta không ngốc,

cũng biết kéo rèm cửa lại, rồi chỉ điện thoại trên tường, “Mau gọi đi! Bảo
viện trưởng gọi Tống Thanh đến đây, nếu không tôi cho nổ cả cái viện
này!”

Tôi run rẩy cầm điện thoại lên bấm số của viện trưởng, bên đó nhanh

chóng nhấc máy, “Tiểu Đường?”

Tôi bắt đầu khóc, “Viện trưởng, anh ta muốn gặp bác sĩ Tống…”

Anh ta giật lấy điện thoại, “Ông là viện trưởng? Tống Thanh, gọi

Tống Thanh đến đây!... Không, tôi không cần tiền, tôi cần cái mạng của
Tống Thanh! Tôi cho ông hai tiếng, Tống Thanh mà không đến tôi giết cô
ta rồi cho nổ tung bệnh viện, các người phải bồi tang cho vợ con tôi!”

Ở nhà ăn tôi ít nhiều cũng hóng hớt được vài điều về bọn Manh Manh

nói chuyện.

Người đàn ông này mở một quán ăn nhỏ, vì chân bị liệt nên mãi đến

hơn ba mươi tuổi mới lấy cô vợ, đó là cô gái làm thêm ở quán anh ta, một
lòng muốn lấy người thành phố.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.