TÌNH ĐẦU TRONG VŨ TRỤ - Trang 96

anh bỏ rơi tôi. Trước mặt mẹ anh, dĩ nhiên là như vậy, để không làm tôi lỡ
làng sẽ chấp nhận từ bỏ tôi. Sau đó không còn gánh nặng nào nữa an tâm đi
theo đuổi lí tưởng của mình. Trong bản vẽ về tương lai của anh, không có
hình bóng tôi, cũng không còn gánh nặng.

Tôi không nghĩ ra lí do anh không nên từ bỏ tôi.

Đúng thế, họ đều vì tốt cho tôi, tôi nên cảm động mới phải. Trong phút

chốc tôi như cảm nhận trong tim Diệp Bổng đã kết cho tôi cái án tử hình,
tay trái tôi run lên, tay phải nắm chặt tay trái. Tôi thạm chí bắt đầu tưởng
tượng cuộc sống khong con không cháu, không nhà không cửa, không một
đồng xu, tôi nghĩ về tương lai mù mịt phía trước, cảm giác tuyệt vọng cứ
day dứt trong lòng.

Trong phòng im lìm, cô giúp việc đang luộc bánh chẻo trong bếp,

tiếng nước sôi lục bục lục bục. Bên ngoài vang lên tiếng ve kêu, bóng cây u
sầu như bao trùm lên vai Diệp Bổng, dày như một thảm tuyết xám có thể đè
bẹp anh.

Cuối cùng Diệp Bổng bước tới, nắm chặt tay tôi, mạnh mẽ và vũng

chãi.

“Quả Quả, mẹ anh nói vậy em thấy đúng không?”

Tôi ngẫm nghĩ và gật đầu đồng ý.

Trác Nguyệt thở dài một tiếng, có chút không nhẫn nhịn được nữa, cô

có thể nhận ra kết cục của một tình yêu không có cơ sở.

“Nhưng, tôi vẫn muốn một lần ích kỉ.” Ánh mặt trời trải lên mình anh,

hôm nay quả là một ngày đẹp trời, ve sầu, tán cây xanh trườn mình trên
cánh cửa sổ, một ngày hè yên ả, thanh bình. Tôi nhìn anh, nhìn anh ôm chặt
lấy eo tôi, nở một nụ cười khiến trăm hoa ghen tỵ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.