TÌNH LÀM SAO YÊU - Trang 131

“Thử lại đi, bô bô,” Alicia nói, thấy tội nghiệp anh ta.
“Chỗ kia có một con đường nhỏ,” Adam nói.
“Đó là đường đất và chúng ta không biết dẫn tới đâu.”
“Hẳn sẽ dẫn tới đâu đó chứ.”
Tôi rẽ trái. Điện thoại tôi reng và tôi mở loa ngoài.
“Christine, là tôi đây.”
“Oscar, chào anh.”
“Tôi đang ở trạm xe buýt.”
“Tốt lắm. Anh cảm thấy thế nào rồi?”
“Không ổn lắm. Không thể tin được là cô nghỉ làm tới hai tuần.”
“Tôi xin lỗi. Nhưng lúc nào anh gọi tôi cũng được mà.”
“Tôi thích gặp cô trực tiếp hơn.” Giọng anh ta run run. “Hay là cô

gặp tôi đi, hay là cô lên xe buýt với tôi đi?”

“Không được đâu, Oscar. Tôi xin lỗi, anh biết tôi không thể làm thế

mà.”

“Tôi biết, tôi biết, cô có nói vậy là không chuyên nghiệp,” anh ta

buồn rầu.

Tôi có thể phá vỡ quy tắc để giúp đỡ khách hàng của mình, nhưng

đi kèm xe buýt với Oscar thì quá. Tôi nhìn Adam trong gương xem
anh ta có nghe thấy không và thấy anh ta nhếch mép cười nhạo sự
thuyết giảng của tôi, nhất là trong tình cảnh hiện tại. “Anh làm được
mà Oscar,” tôi khẳng định. “Hãy hít thở thật sâu, thư giãn cơ thể.” Tôi
bận nói chuyện với Oscar nên không để ý mình đã vô thức lái xe men
theo con đường về vùng quê, hai bên đường là những cánh đồng xanh
ngắt. Tôi chưa bao giờ đi đường này. Thi thoảng, khi chúng tôi đến
một giao lộ, tôi nghe tiếng Adam hay Alicia la lên chỉ đường. Cuối
cùng Oscar cũng đi qua được bốn trạm và cảm thấy hân hoan hớn hở;
anh ta cúp máy, nhảy chân sáo về nhà. Điện thoại của Adam, vốn đang
để trước xe cạnh điện thoại tôi, bắt đầu reng. Tôi nhìn thấy tên Maria

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.