TÌNH LÀM SAO YÊU - Trang 194

“Không,” tôi nói. “Hoàn toàn không.” Ánh mắt của Amelia cho tôi

biết cô ấy không tin tôi. “Được rồi, mãi cho đến hai phút trước khi tớ
nhìn thấy số tài khoản. Amelia, tớ hứa với cậu chưa ai từng nói với tớ
bất kì điều gì. Họ đang xem xét di chúc của mẹ cậu, đúng không?”

Cô ấy gật đầu.
“Trong di chúc có nói gì đến vật chứa bên trong cái kho ký gởi đó

không?”

“Tớ không biết, tớ chưa đến công ty bố cậu để hỏi. Nhưng... tớ thật

sự đã nghĩ tớ biết di chúc của mẹ như thế nào. Mẹ con tớ đã nói
chuyện về nó.”

“Để hỏi bố tớ xem sao.” Tôi lấy điện thoại ra. “Đơn giản thôi,

chúng ta sẽ giải quyết chuyện này ngay bây giờ.”

“Không.” Amelia giật điện thoại khỏi tay tôi. “Không. Bây giờ

không có giải quyết nhanh gì hết.” Thấy vẻ mặt bị xúc phạm của tôi,
cô ấy giải thích: “Lỡ bố cậu nói tớ không được đến đó thì sao?”

“Ông ấy sẽ không nói vậy đâu. Sao lại phải nói vậy chứ? Tài sản

của bà ấy giờ là của cậu rồi.”

“Nếu lỡ tớ vốn không nên biết về nó thì sao. Lúc chúng ta hỏi ông

ấy cũng là lúc định đoạt số mệnh của mình. Tớ muốn tự đến và tìm
hiểu.” Tôi nhìn đôi mắt cô ấy trở nên mơ màng và cô ấy đắm chìm vào
hàng ngàn suy nghĩ trong đầu. “Tại sao bà ấy tốn bao nhiêu công sức
như thế để không cho tớ xem có gì trong đó?”

Hôm sau, Amelia, Adam và tôi đi dọc theo hành lang trong một cơ sở
kí gởi đồ đạc trong một trung tâm bán lẻ lớn ở Dublin. Những cánh
cửa trên các hộc sơn màu hồng dạ quang, logo cũng thế, để đi ngoài xa
lộ gần đó cũng nhìn thấy được. Vậy là đủ để tặng tôi một cơn nhức
đầu, đặc biệt sau một đêm mất ngủ để hoạch định tương lai của Adam,
nhưng tôi tự nhủ mình rằng tôi ở đó để ủng hộ bạn tôi. Thật ra tôi
mừng vì bước ngoặt bất ngờ trong đời Amelia đã làm tôi phân tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.