Tâm trạng Adam đã lại vừa xuống dốc vì nghĩ tới tương lai khổ sai
trong công ty gia đình, và ý tưởng của tôi cho sáng hôm đó rơi rụng
như hòn đá rơi xuống giếng sâu. Đó là ý tưởng về một cuốn nhật kí tỏ
lòng biết ơn, trong đó anh ta phải viết mỗi ngày, liệt kê ra năm điều mà
anh ta biết ơn và trân trọng, như vậy đến cuối tuần anh ta sẽ có ba
mươi lăm điều. Chúng tôi chuyển sang kế hoạch xử lý khủng hoảng
của anh ta, và anh ta đã chọn lau tủ lạnh cho tôi còn hơn nghĩ coi mình
trân trọng cái gì trong đời. Việc đó cho thấy rất nhiều thứ. Rõ ràng là
nếu tôi không giải quyết được vấn đề về công ty Bánh Kẹo Basil,
thành công với chuyện Maria cũng vô ích.
Vừa nghiền ngẫm về việc đó, tôi vừa cố gắng làm Amelia phấn
chấn.
“Biết đâu mẹ cậu là một đặc vụ ngầm và bên trong cái kho đó là
một bộ căn cước bí mật, tóc giả, hộ chiếu, và cả va li có ngăn bí mật
thì sao,” tôi tưởng tượng, tiếp tục trò chơi chúng tôi đang chơi trên xe
đến đây.
Tôi nhìn Adam để đá câu chuyện qua anh ta.
“Bố cô có một bộ sưu tập phim khiêu dâm đồ sộ không muốn cho
cô biết.”
Amelia nhăn mặt.
“Bố mẹ cậu cùng tham gia trang hẹn hò trực tuyến và đây là nơi
trốn bí mật của họ,” tôi nói.
“Hay đấy,” Adam khen tôi.
“Cảm ơn.”
“Bố mẹ cô biển thủ cả tỉ đồng và cất nó ở đây,” Adam nói.
“Ước gì được vậy,” Amelia lầm bầm.
“Mẹ cậu đã trộm con ngựa Shergar
,” tôi nói, và Adam phá ra
cười.
Amelia đột ngột dừng lại trước một cánh cửa màu hồng dạ quang,
và chúng tôi đâm sầm vào lưng cô ấy. Cô ấy sửa sang áo xống, liếc