hay không, vì chắc chắn cô ấy sẽ muốn dành hàng giờ nghiền ngẫm
từng hộp một, sống lại từng năm một trong cuộc hôn nhân của bố mẹ
mình và trong cuộc đời cô ấy. Nhưng cô ấy cần có người để chia sẻ
những ký ức này, còn Adam thì đủ kiên nhẫn để ở cạnh tôi, thế nên
chúng tôi nán lại. Thậm chí anh ta dường như còn bị cảm động trước
những gì đang chứng kiến, và tôi hy vọng chứng kiến tình yêu được
lưu giữ trong căn phòng này sẽ là một phương thức trị liệu tốt cho anh
ta.
Cô ấy giơ lên một bức ảnh chụp bố mẹ mình ở dãy núi Austrian.
“Tấm này là ở ngôi biệt thự gỗ của chú tớ,” cô ấy mỉm cười nhìn bức
hình, vuốt tay lên gương mặt bọn họ. “Trước khi tớ ra đời năm nào họ
cũng đến đây. Tớ thấy tấm hình và năn nỉ bố mẹ dẫn tớ đi với, nhưng
mẹ không đi được.”
“Mẹ cô ốm từ lúc cô còn nhỏ hả?” Adam hỏi.
“Không. Mẹ bị đột quỵ lần đầu tiên khi mình mười hai tuổi, nhưng
trước đó mẹ đã sợ lắm rồi. Mẹ trở nên lo sợ quá đỗi về việc đi lại sau
khi có tôi. Tôi cho rằng đó là do bản năng người mẹ...”
Cô ấy nhìn chúng tôi tìm kiếm sự khẳng định, nhưng chẳng ai trong
chúng tôi trả lời vì đã đều lớn lên không có mẹ.
“Tôi không hề biết bố mẹ đã gắn bó với những thứ này như thế.”
“Tôi tự hỏi tại sao họ lại giữ bí mật với cô,” Adam nói, với bản thân
anh ta nhiều hơn là với Amelia, mê mải ngắm nghía những cái kệ tới
mức không mấy chú tâm xem mình đang nói gì.
Đó là chuyện ai cũng biết nhưng không ai nhắc đến, vậy mà anh ta
còn la to lên. Vừa bật ra khỏi miệng là anh ta nhận ra ngay và vội vã
lấp liếm. “Họ giữ lại hết những thứ này, tuyệt vời quá.”
Đã quá trễ. Mặt Amelia đã méo xẹo. Anh ta đã nhắc cho cô ấy nhớ
rằng căn phòng này là một bí mật họ không muốn chia sẻ với cô ấy.
Tại sao?
“Amelia?” tôi lo lắng hỏi. “Cậu có ổn không? Sao thế?”