TÌNH LÀM SAO YÊU - Trang 202

“Cái gì?” tôi đẩy anh ấy. Anh ấy đẩy tôi lại. Cái kiểu tán tỉnh này

vừa trẻ con vừa vui vẻ.

“Vậy Amelia sẽ làm gì?”
“Cậu ấy đang hơi thất thần. Rõ ràng cú sốc quá lớn còn gì. Dù tôi

thì tôi sẽ không ngạc nhiên nếu biết mình là con nuôi đâu. Còn hơi vui
nữa kìa.”

“Đồng ý,” anh ấy ủng hộ.
“Cái này trong đôi dép của cô nàng nè.” Tôi đưa cho anh ấy mảnh

ghép.

Chúng tôi ngồi trong một sự im lặng dễ chịu.
“Nghĩ lại thì Amelia trông không sốc tới mức đó,” đột nhiên anh ta

cất tiếng. “Cô có để ý cách cô ấy vội vã tìm cái năm cô ấy sinh ra
không? Như phát cuồng ấy.”

“Cậu ấy nói cậu ấy không biết tí gì cả,” tôi bảo vệ bạn mình, dù sâu

trong lòng tôi đồng tình với linh cảm của anh ấy.

“Tôi thì cho rằng cô ấy biết đấy. Đôi lúc cô có thể biết được thứ gì

đó dù cô không được cho biết,” anh ấy nói và nhìn tôi.

Và lại thế nữa rồi. Câu nói đó. Tôi ngạc nhiên nhìn anh ấy.
“Sao thế?”
“Không có gì.” Tôi nuốt khan. “Chỉ là...” tôi đổi chủ đề. “Elaine

đang cố gắng thuyết phục Amelia rằng cậu ấy cần đến Kenmare để tìm
bố mẹ đẻ của mình.”

“Elaine cần phải đi kiểm tra cái đầu cô ta mới được.”
Tôi im lặng.
Anh ấy ngẩng lên nhìn tôi. “Cô biết đó là một ý tưởng vớ vẩn phải

không?”

“Tôi biết. Nhưng Amelia muốn làm theo.”
“Dĩ nhiên là cô ấy muốn rồi. Trong vòng có một tuần cả thế giới của

cô ấy đã đổ sụp lên đầu. Cô ấy đang không suy nghĩ phải trái được.
Lúc này mà có ai đề nghị lên mặt trăng cô ấy cũng sẽ gật đầu thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.