TÌNH LÀM SAO YÊU - Trang 218

Tôi thật sự muốn rời đi. Tôi không muốn gì hơn được bước ra khỏi

văn phòng này và không bao giờ thấy mặt anh ta nữa, muốn tìm một
cách xóa hết ký ức, xóa hết cả cuộc nói chuyện mới vừa rồi nhưng
không thể. Tôi còn nợ Adam, còn phải tìm ra cách tốt nhất có thể để
giúp anh ấy, và điều đó đồng nghĩa với việc tôi phải gạt bỏ lòng tự
trọng của tôi, mọi thứ của tôi để nhờ giúp đỡ.

Ngay khi thôi không còn phải đấu tranh nữa, tự nhiên tôi cảm thấy

thật tự do. “Thật ra không phải chuyện của tôi. Tôi đến đây thay mặt
một người bạn.”

“Dĩ nhiên rồi,” anh ta nói, nghe không mấy tin.
“Không, thật đấy, chuyện của bạn tôi, nhưng người bạn đó không

muốn đi gặp bác sĩ trị liệu nên tôi đến đây thay anh ấy.”

“Dĩ nhiên rồi,” anh ta nói bằng đúng cái giọng khi nãy khiến tôi khó

chịu kinh khủng. Tôi mà có nói đó là chuyện của con khỉ tôi nuôi hẳn
anh ta cũng vẫn trả lời như vậy.

Thế là tôi kể cho anh ta nghe chuyện của Adam và tôi, trong khoảng

thời gian ngắn ngủi chúng tôi có, tóm tắt lại những nỗ lực kết liễu
cuộc đời của Adam, chuyện tôi hứa giúp anh ấy, hành trình của chúng
tôi và những bước tôi đã làm với anh ấy trong nỗ lực giúp anh ấy tận
hưởng cuộc sống.

“Christine,” Leo ngồi thẳng lưng lên trên chiếc ghế lớn bằng da,

trông có vẻ lo lắng. “Chuyện này khá rắc rối đấy.”

“Tôi biết. Giờ thì anh có thể hiểu tại sao tôi lại ở đây rồi đấy.”
“Đương nhiên tình trạng của bạn cô là một mối lo, nhưng phần

nhiều hơn là những gì cô đã làm với anh ấy. Từ quan điểm của một
bác sĩ trị liệu, chúng có hại vô cùng cho anh ấy.”

Tôi đông cứng người. “Xin lỗi?”
“Bắt đầu từ đâu đây nhỉ?” Anh ta lắc lắc đầu như để dọn sạch nó.

“Cô học những ‘mẹo’ về tận hưởng cuộc sống này ở đâu?”

“Trong một cuốn sách,” tôi nói, tim đập thình thịch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.