TÌNH LÀM SAO YÊU - Trang 222

“Không sao cả,” tôi nói, quay lưng dợm bước trở xuống cầu thang.

“Sẽ chẳng ai nghĩ cậu tệ hơn đâu.”

“Này,” Amelia kêu lên, ngăn tôi lại. “Cậu không định làm tớ thay

đổi ý kiến sao?”

“Không. Tớ không muốn ép cậu làm điều gì cậu không muốn,

Amelia,” tôi thông báo, hy vọng Adam cũng sẽ hiểu được thông điệp
đó. “Đây là khoảng thời gian khó khăn với cậu và tớ tôn trọng điều đó.
Đây là cuộc sống của cậu và cậu hoàn toàn làm chủ nó. Chính cậu nên
ra quyết định cho bản thân, tớ không muốn ảnh hưởng đến cậu dưới
bất kỳ hình thức nào hay áp vấn đề của tớ lên cậu, vì cho rằng tớ có
thể chữa lành cho cậu sẽ không chữa lành được chính tớ.”

Cả Adam và Amelia đều nheo mắt nhìn tôi ngờ vực.
“Cậu ấy bị sao vậy?” Amelia hỏi Adam.
“Tôi nghĩ cô ấy bị đập đầu,” anh ấy trả lời, mặt vô cảm. “Đi nào,”

anh ấy nói, động viên Amelia tiến đến cánh cửa. “Chúng ta đã ở đây
rồi, tiến lên thôi.”

“Nhưng chỉ khi cậu ấy muốn thôi,” tôi khăng khăng.
Adam đảo mắt. Amelia thì tròn mắt nhìn tôi.
“Cô muốn tìm cha mẹ ruột của mình chứ gì?” Adam hỏi.
Cô ấy gật đầu.
“Vậy thì thử đi,” anh ấy nói, kiểm soát tình hình vì tôi coi như xìu

xìu ển ển rồi. “Và nếu không hiệu quả thì mình thử cách khác. Hãy cứ
sẵn sàng cho nhiều lựa chọn. Hãy chuẩn bị cho... cô biết đấy...” Anh
ấy nhìn quanh dãy hành lang lôi thôi, những hình vẽ graffiti trên tường
và cố gắng không hít vào mùi tanh nồng của cá, rác rến và nước cống
nồng nặc trong tòa nhà cũ kĩ. “... bất cứ điều gì.” Anh ấy gõ cửa văn
phòng Bobby.

“Ai đó?” Bobby trả lời, giọng khẩn cấp.
“Chị Christine đây,” tôi trả lời.
“Christine hả?” Rõ ràng là ngạc nhiên. “Mình có hẹn không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.