TÌNH LÀM SAO YÊU - Trang 235

“Có lẽ chuyện này đồng nghĩa với việc bữa tiệc sẽ không được tổ

chức nữa,” tôi khẽ nói, cảm thấy tệ vì đang cố tìm niềm vui trong cái
chết của một người thân yêu, nhưng Adam rõ ràng đang cần một
chuyện vui.

“Cô đùa sao? Không đời nào họ lại hủy bữa tiệc cả – đây là cơ hội

lớn của họ để chứng tỏ chúng tôi mạnh mẽ và sẵn sàng như bao lâu
nay vẫn thế.”

“Ồ. Anh có muốn tôi làm gì không?”
“Không, cảm ơn.”
Anh ấy im lặng dõi mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn mọi khung cảnh lướt

qua, cố gắng nghĩ hãy còn xa mới đến cái chốn đáng sợ mà chúng tôi
đang trên đường đến, cố gắng làm chậm tốc độ chiếc xe. Tôi tự hỏi
liệu anh ấy có muốn tôi ở cạnh không. Không phải việc ở đó sẽ tác
động đến tôi; tôi đang ở cạnh anh ấy bất chấp tất cả, nhất là bây giờ,
nhưng nếu tôi biết anh ấy muốn tôi ở cạnh thì sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Tôi cho là không. Có khi anh ấy lại muốn ở một mình với những suy
nghĩ của mình hơn, và chính những suy nghĩ của anh ấy mới làm tôi
sợ.

“Mà này,” anh đột ngột cất tiếng, “cô đọc lại bài phát biểu của cô

trong đám tang mẹ Amelia được không?”

Tôi ngạc nhiên. Anh ấy đã không bình luận nhiều về nó tại đám

tang ngoại trừ việc hỏi tôi có phải tôi viết không. Tôi xúc động sâu
sắc. Bài đọc đó là cả thế giới của tôi. Tôi nhìn ra cửa sổ, chớp mắt để
không khóc.

Chúng tôi lái xe dọc theo những con đường miền quê, khung cảnh

mướt một màu xanh ngắt, rực rỡ, ngay cả vào buổi sáng giá lạnh như
thế này. Đó là lãnh địa của những con ngựa, rất nhiều nài ngựa và
chuồng ngựa với những vùng đất tốt nhất để nuôi và nhân giống, cả
ngựa đua hay và ngựa biểu diễn, ở những nơi này đó là một ngành hái
ra tiền – đó là nếu họ không làm kẹo sô cô la. Pat không chú tâm vào
đường xá cho lắm, ông ấy không giảm tốc ở những khúc cua ngặt, rẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.