TÌNH LÀM SAO YÊU - Trang 236

trái rẽ phải trên những con đường nhìn không khác gì ngã rẽ chúng tôi
mới vừa đi qua. Móng tay tôi bấu chặt lấy ghế ngồi bằng da.

Tôi nhìn Adam xem anh ấy có sợ như tôi không. Anh ấy đang nhìn

tôi. Tôi bắt quả tang.

Anh ấy đằng hắng và nhìn đi chỗ khác. “Tôi đang... cô có biết cô bị

thiếu mất một chiếc bông tai không?”

“Cái gì?” tôi sờ dái tai. “Khỉ thật.” Tôi bắt đầu lục trên người tìm

chiếc bông tai, lắc mạnh quần áo hy vọng nó sẽ rớt ra ngoài. Tôi phải
tìm được nó. Khi vẫn chưa tìm ra, tôi bò bằng cả tay và đầu gối dưới
sàn xe.

“Cẩn thận đấy Christine,” Adam cảnh báo và tôi cảm thấy tay anh

ấy đặt lên đầu tôi khi tôi va vào cánh cửa lúc Pat đột ngột bẻ cua.

“Nó là của mẹ tôi,” tôi nói, nhoài người sang bên anh ấy và đẩy

chân anh ấy ra để tìm trên sàn.

Adam nhăn mặt như thể cảm giác được sự đau đớn của tôi khi mất

nó.

Tìm không được gì, tôi ngồi phịch xuống, mặt đỏ au và bối rối, tôi

không muốn nói chuyện với ai một lúc lâu sau.

“Cô nhớ mẹ cô không?”
Tôi hiếm khi nói chuyện về mẹ mình; không phải chủ tâm nhưng

bởi vì thời gian mẹ có mặt trong đời tôi quá ngắn ngủi nên tôi chẳng
có chuyện gì để nói về bà cả. Thi thoảng tôi cũng cố gắng nhớ về mẹ
nhưng có quá ít điều để mà nhớ và vì thế cũng chẳng có gì nhiều để
nói.

“Đôi bông tai này là một trong rất ít kỉ niệm mà tôi có về mẹ. Tôi

từng ngồi trên thành bồn tắm và nhìn mẹ lúc mẹ mặc đồ để đi ra ngoài.
Tôi rất thích nhìn mẹ trang điểm.” Tôi nhắm mắt. “Giờ tôi vẫn có thể
thấy mẹ, đứng trước gương, tóc cột hết ra sau vai. Mẹ sẽ đeo đôi bông
tai này – mẹ chỉ đeo chúng vào những buổi tối đặc biệt.” Tôi mân mê
cái tai trống trơn. “Nhưng điều chúng ta nhớ đôi lúc thật buồn cười.
Tôi có thể thấy hai mẹ con đã làm rất nhiều thứ cùng với nhau hơn thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.