TÌNH LÀM SAO YÊU - Trang 238

Chúng tôi im lặng một lúc lâu.
“Chiếc bông tai của cô sẽ xuất hiện lại thôi,” anh ấy nói.
Tôi hy vọng thế.
“Maria nói cô ấy sẽ đến bữa tiệc sinh nhật của tôi.”
Tôi đã quên hỏi anh ấy. Sao tôi lại quên được chứ?
“Tốt. Tuyệt. Như vậy... Adam, như vậy quá tuyệt rồi.”
Anh ấy nhìn tôi. Đôi mắt xanh thiêu đốt tâm hồn tôi. “Mừng vì cô

thấy như vậy là quá tuyệt.”

“Thật mà. Nó...” tôi không thể nghĩ thêm được từ gì khác ngoài chữ

tuyệt nên đành bỏ dở câu nói.

Cuối cùng chiếc xe cũng chạy chậm lại và tôi ngồi thẳng lên, háo

hức được nhìn thấy nơi Adam đã lớn lên. Tấm bảng trên những cái cột
uy nghi thông báo xe đã đến “Trang viên Avalon.” Pat lưu ý thấy bảng
thông báo tốc độ tối đa và chậm chạp bò trên lối đi dài hàng dặm. Cây
cối tẽ ra để lộ một không gian xanh thoáng rộng đằng trước một tòa
lâu đài cổ kính khổng lồ.

“Wow.”
Adam không có vẻ gì bị ấn tượng.
“Anh lớn lên ở đây sao?”
“Tôi lớn lên ở trường nội trú. Đây là nơi tôi về nghỉ lễ thôi.”
“Nơi này hẳn phải thú vị không thể tưởng với một cậu bé, có vô số

nơi để khám phá cơ mà. Nhìn cái phế tích đó mà xem.”

“Tôi không được phép chơi đùa trong đó. Vả lại trang viên này cô

độc quá. Hàng xóm gần nhất của chúng tôi cách đây một khoảng khá
xa.” Chắc hẳn anh ấy đã nghe thấy giọng điệu của một chú bé nhà giàu
tội nghiệp trong giọng mình nên bèn đổi giọng. “Đó là căn nhà trữ
băng đá cũ kĩ. Tôi luôn nghĩ sẽ sửa sang lại nó và sống trong đó.”

“Vậy là anh đã muốn sống ở đây,” tôi nói.
“Hồi xưa kìa.” Anh ấy không nhìn tôi nữa mà ngó ra cửa sổ. Xe

dừng lại trước những bậc thang rộng dẫn đến cánh cửa trước vĩ đại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.