TÌNH LÀM SAO YÊU - Trang 307

Anh không hề lúng túng. Anh điềm tĩnh, vững vàng, thận trọng,

nắm quyền kiểm soát. Đây là Adam của mấy ngày qua, người tôi
không quen xử trí.

“Ờ, cảm ơn anh. Tôi không có nhiều thời gian chuẩn bị,” tôi nói.

“Sáng nay Barry ghé qua, và có người cần giúp đỡ, và tôi không biết
anh nghe chưa nhưng Simon Conway, người mà... anh biết đấy, ừ, anh
ta đã chết tối qua. Đó là nơi tôi đã đến khi tôi ra khỏi phòng sáng nay,
nên hôm nay chẳng ra làm sao.” Vẫn còn thấy thương cảm cho mình,
mắt tôi lại ngấn nước và tôi bèn quay mặt đi chỗ khác.

“Đợi đã, cái gì cơ?” anh ấy hỏi, vẻ quan tâm.
“Anh muốn tôi lặp lại đoạn nào?”
“Simon đã chết sáng nay ư?” Mặt anh lập tức tái đi. “Đó là lý do cô

bỏ đi sao?”

Tôi gật đầu. “Tôi bỏ đi vì tôi nhớ ra điều cuối cùng tôi đã nói với

anh ta. Nhưng rồi tôi tới đó và tim anh ta ngừng đập.” Tôi rùng mình.
“Hôm nay không phải là một ngày tốt, nó bắt đầu bằng cái chết, và tôi
hy vọng nó không kết thúc cũng bằng cái đó.”

Adam dường như bị tin đó làm cho rúng động, anh ấy quan tâm đến

Simon và những đau khổ của anh ta nhiều hơn nhiều so với tôi mong
đợi.

“Vậy cô ấy đến chưa?”
Mất một giây anh ấy mới nhận ra chủ đề tôi nói đã thay đổi, ngôn

ngữ cơ thể tôi thay đổi, rồi anh chuyển theo, đúng cách mà anh biết tôi
muốn.

“Chưa.”
“Ồ,” tôi ngạc nhiên. “Tôi tưởng cô ấy sẽ đến đây lúc bảy giờ chứ.”
“Tôi cũng vậy,” anh ấy lo lắng nhìn ra cửa.
Bây giờ là tám giờ tối.
Tôi thấy nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng chuyển sang sợ chết khiếp

khi tình huống khó xử của tôi một lần nữa nhắc tôi nhớ. Nếu chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.