TÌNH LÀM SAO YÊU - Trang 42

qua góc thì anh ta đã bốc hơi đâu mất rồi, như tan biến vào thinh
không. Vào cái giờ đó thì chẳng có cửa hàng nào mở cho anh ta. Tôi
nhìn khắp con đường vắng vẻ tối thui phía trước và nguyền rủa mình
vì đã mất dấu, ước gì tôi có số điện thoại của anh ta.

“Hù,” bỗng anh ta xuất hiện từ bóng tối, mặt lạnh như tiền.
Tôi giật nảy mình. “Lạy chúa, Adam. Anh muốn tôi lên cơn đau tim

đấy à?”

Anh ta cười thích thú. “Đừng có chơi trò Cagney và Lacey

[3]

với

tôi.”

Tôi cảm giác mặt mình đỏ bừng lên trong bóng tối. “Tôi chỉ muốn

yên tâm rằng anh không sao thôi. Tôi không cố ý theo dõi anh đâu.”

“Đã bảo cô là tôi ổn mà.”
“Tôi không nghĩ thế.”
Anh ta nhìn đi chỗ khác, chớp mắt liên tục khi mắt bắt đầu ngân

ngấn nước. Tôi có thể nhìn thấy chúng lấp lánh lên dưới ngọn đèn
đường.

“Tôi cần phải biết anh sẽ không sao. Tôi không thể để mặc anh

được. Anh sẽ nhờ ai đó giúp đỡ chứ?” tôi hỏi.

“Và bằng cách nào mà tất thảy những cuộc trò chuyện tuyệt diệu

các người muốn có với tôi lại giúp ích được gì chứ? Nó đâu có thay
đổi được những gì đang diễn ra.”

“Là chuyện gì?”
Anh ta lùi lại.
“Được rồi, anh không cần phải nói với tôi. Nhưng bét ra anh cũng

thấy nhẹ nhõm chứ hả? Vì đã không nhảy xuống?”

“Dĩ nhiên rồi. Đó là một sai lầm lớn. Tôi hối hận vì đã đến cây

cầu.”

Tôi mỉm cười. “Thấy không? Chưa gì đã khá hơn rồi đấy.”
“Đáng lẽ tôi phải lên trên kia mới phải,” anh ta nhìn về tòa nhà

Liberty mười sáu tầng, tòa nhà cao nhất trung tâm Dublin.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.