TÌNH LÀM SAO YÊU - Trang 52

Đêm đó, khi tôi thao thức trong căn hộ áp mái của khách sạn

Gresham, tất thảy lo lắng của tôi lại bắt đầu dâng lên. Lo lắng vì đã bỏ
Barry; những hậu quả về tài chính; những dị nghị của mọi người; nỗi
sợ sẽ không bao giờ được gặp lại ai và cứ thế cô độc đến hết cuộc đời;
Simon Conway... Và giờ là Adam, người tôi còn chưa biết họ, người
mà hai mươi tư giờ trước đã cố gắng từ bỏ mạng sống và giờ thì đang
nằm trong căn phòng kế bên, trên chiếc ghế sô pha ngay bên cạnh ban
công với độ cao đáng kể, cạnh một quầy bar nhỏ đầy ắp rượu, và là
người đang đợi tôi thực hiện lời hứa hàn gắn lại cuộc đời trước sinh
nhật ba mươi lăm tuổi của anh ta trong hai tuần nữa, nếu không anh ta
sẽ lại tự sát.

Buồn nôn trước viễn cảnh đó, tôi leo khỏi giường và ngó qua anh ta

lần nữa. Anh ta để TV mở nhưng tắt tiếng, những màu sắc nhấp nháy
nhảy múa trong căn phòng. Tôi nhìn thấy ngực anh ta phập phồng.
Theo như cuốn 42 Mẹo, tôi có kha khá cách để tĩnh tâm và ngủ một
chút, nhưng tất cả những gì tôi có thể làm được trong lúc để tai canh
chừng Adam là uống ít trà hoa cúc. Tôi bật đi bật lại công tắc ấm nước
đến bốn lần.

“Lạy Chúa, chẳng lẽ cô không bao giờ ngủ sao?” anh ta cất tiếng.
“Xin lỗi, tôi làm anh thức hả?”
“Cô thì không, nhưng cái ấm nước thì có.”
Tôi mở cửa. “Anh muốn một tách không? À mà tôi thấy anh có đủ

đồ uống rồi.” Ba chai Jack Daniels nhỏ trống trơn nằm lăn lóc trên
bàn.

“Tôi không gọi thế là đủ đâu,” anh ta đáp. “Cô không thể canh

chừng tôi hai mươi bốn tiếng đồng hồ một ngày được. Sớm muộn gì
cô cũng phải đi ngủ thôi.” Cuối cùng anh ta cũng chịu mở mắt và
ngước nhìn tôi. Trông anh ta không có vẻ gì mệt mỏi. Hay say. Đơn
giản là đẹp. Hoàn hảo.

Tôi không muốn kể cho anh ta những nguyên nhân thật sự gây nên

chứng khó ngủ của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.