TÌNH LOẠN - Trang 153

QUỲNH DAO

Tình Loạn

Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ

Chương 14

Qua ngày hôm sau, khi đã làm công việc hằng ngày xong, Trình Diệu
Quang ngồi ngoài vườn và bắt đầu vẽ tranh cho Điền Tích Xuân. Tôi đứng
bên cạnh xem một lúc, rồi bỏ đi lên phòng đọc sách.
Qua ba ngày thì Trình Diệu Quang đã vẽ xong bức họa cho Điền Tích Xuân
và thật là giống, khiến Điền Tích Xuân rất hài lòng.
Sự xuất hiện của Điền Tích Xuân khiến tôi không sao khỏi lo ngại. Tôi có
linh cảm rằng cô ta yêu Trình Diệu Quang nên lòng tôi không vui được
nữa.
Quả nhiên, sự linh cảm của tôi rất đúng: một đêm nọ, mọi người trong nhà
đều ngủ hết, thì có mình tôi thức đọc sách dưới ánh đèn, bỗng có tiếng gõ
cửa nhè nhẹ phòng tôi vang lên. Tôi liền chỗi dậy, mở cửa nhìn ra, thì thấy
đó là Điền Tích Xuân. Tôi cười nói:
- Điền tiểu thơ đó ư?
Điền Tích Xuân có vẻ buồn bã hỏi:
- Cô chưa ngủ à?
- Vâng, hãy còn sớm. Mời Điền tiểu thơ vào trong này ngồi nói chuyện
chơi đi.
Điền Tích Xuân vào trong phòng, ngồi xuống ghế và buông ra một tiếng
thở dài, nói:
- Y Sa, lòng tôi thật đau khổ vô cùng.
Tôi chăm chú nhìn cô ta:
- Tại sao vậy?
Điền Tích Xuân đứng dậy tiến đến trước chiếc tủ kính, nhìn bóng mình vào
gương rồi hỏi:
- Cô xem tướng mạo của tôi có khó coi lắm không? Có phải là tôi đã già
lắm chăng?
Tôi nén không được nên cười nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.