TÌNH LOẠN - Trang 114

Khi nghĩ đến điều này, tôi vội vàng đứng dậy, định nói với người đàn ấy:
"Xin lỗi bà tôi đã lầm địa chỉ".
Nhưng người đàn bà ấy đã lên tiếng hỏi ngay:
- Cô muốn tìm Vũ Bội phải không?
Tôi cười đáp:
- Thưa phải. Tôi muốn tìm ca sĩ Vũ Bội!
Bà ta lạnh lùng hỏi tiếp:
- Nhưng cô tìm Vũ Bội có chuyện chi?
Tôi không trả lời mà hỏi lại:
- Anh ấy có ở nhà không, thưa bà?
- Vũ Bội... người đàn bà ấy định nói, nhưng ngừng lại ngay, lát sau mới hỏi
tiếp - Cô tìm Vũ Bội có chuyện gì? Xin cô cứ nói với tôi cũng được.
Tôi cố lấy giọng điềm tỉnh hỏi lại bà ta:
- Thưa, bà có phải là mẹ của anh ấy chăng?
Bà ta lắc đầu:
- Không! Tôi à?... Tôi là... Vợ của Vũ Bội đây!
Nghe đến câu ấy, tôi đâm ra giật nẩy mình và đứng lặng người đi một lúc
rất lâu trong khi sắc mặt biến hẳn đi, người đàn bà ấy nói tiếp:
- Tiểu thư, chẳng hay cô là gì của Vũ Bội?
Tôi buộc lòng phải nói dối:
- Chúng tôi là bạn đồng sự tại dạ tổng hội.
Gương mặt người đàn bà ấy mới lộ nét vui cười:
- à, thì ra cô là bạn đồng sự của Vũ Bội ư? Hiện Vũ Bội không có ở nhà,
vậy cô có điều gì muốn nhờ tôi chuyển lời cho Vũ Bội không?
Tôi cố trấn tĩnh thốt:
- Tôi nghe nói anh ấy đã bị người ta đánh trọng thương, nên tôi đến đây để
thăm anh ấy. Chẳng hiểu thương thế của anh ấy có nặng chăng?
- Không có sao. Xin cám ơn cô đã quan tâm đến anh ấy như vậy!... Anh ấy
vừa đi khỏi cách đây không lâu, nghe nói anh ấy đi Hương Cảng để nhờ
một ông thày chuyên chữa về trật đả xem giùm.
- Đến chừng nào thì anh ấy về, thưa bà?
- Có lẽ đến tối anh ấy mới về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.