TÌNH LOẠN - Trang 112

- Ông Vũ Bội không có đi làm. Ông ấy đã xin nghỉ việc một tuần lễ.
- Các ông có biết tìm anh ấy ở đâu không?
- Dạ không!
- Thế anh ấy ở tại đâu?
- Cũng không biết nữa.
- Tôi có chuyện gấp cần gặp anh ấy. Tôi hỏi nhanh.
Nhưng "cạch" một tiếng, ống điện thoại ở bên kia đầu giây đã gác xuống.
Tôi cảm thấy tuyệt vọng, nên cúi gầm mặt xuống và bật khóc nho nhỏ.
Đêm hôm ấy, tôi khóc rất nhiều và mất ngủ suốt cả đêm. Qua sáng hôm
sau, tôi dậy thì thấy đầu mình nhức như búa bổ và tinh thần bất định.
Nếu thể xác đau đớn thì còn thể dùng thuốc để trị liệu và chỉ cần uống
thuốc đầu thống là cơn nhức đầu sẽ giảm ngaỵ Nhưng tinh thần đã đau đớn
thì chẳng còn có thứ thuốc nào trị được cả. Trong lúc này đây, tinh thần tôi
đang thống khổ còn hơn cả sự thống khổ của thể xác.
Tôi lo sợ đủ thứ. Lo sợ Vũ Bội sẽ lường gạt mất năm ngàn đồng của tôi.
Lo sợ ngân hàng sẽ phát giác ra việc tôi đã giả mạo chữ ký của mẹ tôi để
lãnh tiền.
Lo sợ Vũ Bội sẽ kết hôn cùng Tá Ty.
Và lo sợ cả đứa con trong bụng tôi sẽ chóng ra chào đời...
Tôi mở tủ, lấy ra một chiếc Giupe mặc vào, đoạn ngồi trước kính mà hóa
trang một cách vội vàng, rồi cầm chiếc sắc tay bỏ đi ra ngoài.
Nếu mẹ tôi nhìn thấy tôi lúc bấy giờ, thế nào bà cũng ngạc nhiên không ít,
nhưng rất may là đêm hôm qua mẹ tôi đã đi đánh mạt chược tại nhà bà
Triệu nên bà hãy còn ngủ trong phòng.
Tôi quyết đi tìm Vũ Bội cho bằng được. Tôi gọi taxi đi đến Cửu Long tìm
loanh quay một lúc, cuối cùng tôi mới kiếm ra ngôi nhà lầu mà Vũ Bội đã
dẫn tôi đến đó trước đây.
Khi đã vào trong thang máy, tôi đưa tay nhấn chiếc nút mang con số 7, vì
tôi nhớ không sai Vũ Bội đã ở tại tầng lầu thứ bẩy.
Từ trong thang máy bước ra, tôi đưa tay nhấn chuông điện. Mãi đến gần
năm phút sau mới có người đi ra mở cửa. Một cô gái trẻ tuổi chừng như là
người làm công vừa rảy nước trên tay vờ hỏi tôi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.