TÌNH LOẠN - Trang 158

Nhưng khi tôi vừa trên taxi bước xuống thì đột nhiên, sau lưng tôi có một
bàn tay đặt nhẹ lên vai tôi, tiếp theo đó có tiếng nói:
- Y Sa, cô đi đâu vậy?
Tôi chẳng dám quay đầu nhìn lại, chỉ vì sợ gặp phải người quen, họ sẽ hỏi
thăm chỗ ở của tôi, rồi nói cho mẹ tôi biết thì phiền lắm. Cho đến khi nhận
ra được tiếng nói của ông Trương Vĩnh Trọng, tôi mới dám quay đầu lại
nhìn ông.
Trương Vĩnh Trọng trách:
- Y Sa, tôi đã gọi cô, thế mà cô chẳng quay nhìn lai., tại sao thế?
- Tôi... tôi...
Trương Vĩnh Trọng thấy tôi ấp úng, nói không ra lời thì hỏi tiếp:
- Cô đang đi đâu vậy? Trở về Sa Điền hả?
- Vâng!... Trương Tiên Sinh, tôi tính cuối tháng này thì tôi sẽ xin nghỉ việc
rồi.
- Sao vậy? Bộ hai đứa bé ấy cứng đầu lắm hả? Chúng nó không chịu nghe
lời cô à?
Tôi lắc đầu.
- Hay là cô đã có chỗ làm khác với số lương cao hơn?
Tôi lại lắc đầu. Ông Trương Vĩnh Trọng thở dài, nói:
- Các cô quả thật là khó hiểu!
- Trương Tiên Sinh...
Tôi muốn đem câu chuyện tôi có con mà kể cho ông nghe, nhưng tôi sợ
Ông khinh khi và mắng tôi là đồ đê tiện, nên tôi chẳng dám nói ra nữa.
ông ta nhìn tôi một lúc, rồi đề nghị:
- Đã lâu chúng ta không gặp nhau, vậy chúng ta hãy đến đường Nhỉ Đốn
tìm một quán cà phê mà ngồi uống và nói chuyện đi.
- Nhưng tôi cần phải trở về Sa Điền bây giờ.
- Tôi thiết tưởng hãy còn sớm mà.
Tôi đành đáp ứng lời mời của ông tạ Thế là sau đó, tôi cùng ông ta đi đến
đường Nhỉ Đốn. Nhưng vừa đi tới góc đường này, bỗng tôi thấy một cô bạn
học ngày xưa đang từ xa đi tới. Cô ta quen biết cả mẹ tôi và có biệt hiệu là
"Tiểu La La" (tức cây kèn nhỏ, có nghĩa là rất nhiều chuyên), nên tôi lật đật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.