TÌNH LOẠN - Trang 159

nắm lấy tay ông Trương Vĩnh Trọng mà kéo quay trở lại ngaỵ Ông ta ngạc
nhiên hỏi:
- Tại sao lại quay trở lại?
- Vì tôi không thích đi trên đường lớn, chúng ta hãy đến con đường nào
thanh tịnh hơn đi.
- Phải chăng vì tôi đã quá già, nên cô đi với tôi thì sợ mắc cở chăng?
- Không, tôi không hề có cái ý nghĩ ấy. Chẳng qua là vì tôi sợ gặp người
quen, bởi tôi...
Nhưng tôi không nói tiếp nữa.
Sau khi đã vào một quán giải khát vắng vẻ và cũng nhau ngồi xuống xong,
tôi mới dọhỏi thử lòng dạ Ông Trương Vĩnh Trọng:
- Trương tiên sinh, tôi có một người bạn gái đã bị một gã bất lương lường
gạt và cô ta đã đánh cắp tiền của bà mẹ, nên đã phải bỏ nhà ra đi trong khi
cô ta lại đang mang một cái bào thai trong bụng, vậy theo ý của ông, cô ta
phải làm sao bây giờ?
ông Trương Vĩnh Trọng chỉ nhún vai, biểu lộ là rất khó nghĩ. Tôi nói:
- Tôi cho rằng cô ta chỉ còn có cách là tự tử mà thôi.
Trương Vĩnh Trọng phản ứng ngay:
- Đó là một sự ngu xuẩn. Cô ta cần phải tiếp tục sống mới được.
- Nhưng cô ta không thể sinh một đứa con không cha.
ông Trương Vĩnh Trọng đưa tay sờ cằm, trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Đó là một điều rắc rối thật.
- Nếu như có một người đàn ông nào đó sẵn sàng giúp đỡ cô ta thì chắc hẳn
là cô ta sẽ không đến nỗi nào phải tự tử nữa.
- Cô nói như thế có nghĩa là...
- Tốt nhất là phải có người nhận làm chồng của cô tạ Nhưng nói là nói thế,
chứ đàn ông trong cõi đời này đều là thứ bạc tình cả. Nếu muốn cho họ
nhìn nhận một cô gái không có danh dự làm vợ thì đó là một điều không
tưởng mà thôi.
Nói đến đây, tâm tình tôi quá khích động, nên tôi không sao ngăn được
nước mắt tuôn trào ra khóe. Nhất là tôi nghĩ đến sự phụ tình của Vũ Bội đối
với mình, tôi hết sức đau khổ, nên càng không cầm được giọt lệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.