TÌNH LOẠN - Trang 186

Tuy nhiên tôi chẳng hề có đánh lộn với bọn người ấy, nhưng tình cảm của
tôi lúc bấy giờ bị tổn thương không ít, nên tôi rút vào trong phòng và khóc
nức nở.
Lúc 6 giờ rưỡi chiều thì Trương Vĩnh Trọng về tới. Chàng đến bên cạnh
giường và dịu dàng bảo tôi:
- Y Sa, em đừng khóc nữa.
Tôi gắt to:
- Anh chớ nên để ý tới tôi làm gì.
Trương Vĩnh Trọng ngạc nhiên hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra vậy em?
Tôi đau khổ nói:
- Vợ anh đã dẫn hai người đàn bà đến đây đánh tôi. Anh còn chưa chịu mau
mau rời xa tôi nữa sao?
Trương Vĩnh Trọng cương quyết nói:
- Anh không thể nào rời xa em được.
Tôi hận oán nói:
- Ngày hôm nay tôi rất hối hận vì đã bị anh lường gạt.
Chàng mở to đôi mắt nhìn tôi đăm đăm:
- Đã bị anh lường gạt.
Tôi giận dữ đưa mắt nhìn chàng:
- Chứ không phải thế ư? Anh còn nhớ không? Chính anh đã nói với tôi là
vợ và các con anh đều ở tại Thượng Hải... Nhưng ai mà ngờ vợ con anh đều
ở tại Hương Cảng.
Chàng ngượng ngùng cúi đầu để tránh cái nhìn của tôi và buồn bã nói:
- Anh thừa nhận rằng anh đã có nói câu ấy. Nhưng anh chẳng hề có ý lường
gạt em. Sự tình rất là rõ ràng, nếu anh có ý lường gạt em thì không hề gặp
chuyện rắc rối như thế này.
Tôi lạnh lùng nói:
- Phải, tôi biết anh chẳng hề có ý lường gạt tôi. Chính vì tôi mà anh đã
không ngó ngàng gì đến vợ và con anh nữa, lẽ nào tôi lại chẳng biết sao?
Thế nhưng việc anh đã làm khiến cho tôi rất khó xử. Tôi cũng là đàn bà,
nếu như tôi là vợ anh thì tôi cũng rất đau khổ như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.