TÌNH LOẠN - Trang 185

bé của anh ấy.
Tôi tức giận nói:
- Yêu cầu bà hãy tôn trọng lời nói một chút.
Vợ Trương Vĩnh Trọng bĩu môi:
- Cái thứ người như mày thì có đáng gì mà phải tôn trọng chứ? Hứ cái đồ
không biết nhục.
Tôi quá căm phẫn đưa tay đẩy họ đi và hét lên:
- Các người hãy đi đi. Cút đi. Cút hết đi.
Vợ Trương Vĩnh Trọng day sang người đàn bà có gương mặt dài đang đứng
bên cạnh và nói:
- Dì Hai hãy xem. Nó hung dữ như thế đó. Nó dám ngang nhiên ra tay đánh
người như vậy.
Người đàn bà có gương mặt dài liền xông ngay tới, xắn tay áo lên chuẩn bị
nhào vào đánh tôi.
Tôi chống nạnh hai tay và hằn học quát:
- Mấy người muốn đánh tôi, phải không?
Người đàn bà mặt dài chẳng nói chẳng rằng, xông ngay tới trước. Tôi lập
tức chụp lấy chiếc ghế và ném về phía họ. Cả ba người đàn bà đều kêu lên
oái oái và thối lui ra sau mấy bước liên tiếp.
Khi đã đứng yên xong, họ liền mỗi người đều cầm lấy vũ khí và xông tới
lần nữa.
Tôi vội vàng thối lui ra sau lưng áp vào tường, nghiêm trọng chờ đợi, khiến
họ không còn dám tiến đến gần nữa.
Giữa lúc ấy, những người ở tại các phòng gần đó nghe động nên mở cửa ra
nhìn. Có một số trẻ con thấy thế thì vỗ tay cười ha hả, còn một số người lớn
tuổi thì lật đật chạy tới để ngăn.
Ba người đàn bà nọ thấy những người ở gần đó khuyên can thì đành giận
dữ bỏ đi. Nhưng trước khi đi vợ Trương Vĩnh Trọng còn quay đầu lại hằn
học nói:
- Mày hãy chờ xem vở kịch hay bao giờ cũng ở đoạn cuối. Mày sẽ không
còn có an ninh trong những ngày sắp tới nữa đâu.
Tôi ném một cái nhìn đầy giận dữ về phía bà ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.