TÌNH LOẠN - Trang 183

của đàn bà nữa?
- Còn về chuyện của em, bà ta tính sao?
Trương Vĩnh Trọng cười có vẻ đắc ý:
- Nàng ta hăm dọa là sẽ đưa anh ra trước pháp luật. Nhưng đó là điều rất
hay, bởi chẳng còn cách nào khác hơn nữa. Thật ra, anh đã đối xử với nàng
hết tình hết nghĩa rồi, nhưng nàng không chịu hiểu thì thôi.
- Đó là vì bà ta yêu anh lắm đấy.
Trương Vĩnh Trọng cười nhạt:
- Chớ có nói đùa. Nếu bà ta yêu anh chân thật thì tại sao bà ta lại làm những
việc không tốt đối với anh như vậy?
- Đã là con người thì khó mà tránh khỏi phạm lỗi lầm lắm.
Trương Vĩnh Trọng làm thinh. Tôi hỏi:
- Như vậy thì sự quan hệ của chúng ta có nên kết thúc không?
- Tại sao lại phải kết thúc chứ?
- Vì em không muốn cho anh phải phiền não.
- Anh hoàn toàn chẳng có gì để phiền não cả. Chúng ta nên tiếp tục duy trì
hiện trạng là hơn.
Cái cảm tình của Trương Vĩnh Trọng đối với tôi thật là chân thành. Mỗi
đêm chàng đều về với tôi, và không bao giờ tỏ ra lãnh đạm đối với tôi.
Nhưng lòng tôi lại không vui chút nào. Tôi cứ luôn nghĩ đến đứa con gái
của Vĩnh Trọng phải đi bán ba, và hai đứa con trai rất đáng thương của
chàng không được đi học hành gì cả...
- Ta cần phải rời xa Vĩnh Trọng mới được. Tôi đã từng thầm nhủ như thế.
Nhưng sau khi xa Vĩnh Trọng ra, tôi sẽ đi đâu? Đương nhiên là đối với sự
sống thì chẳng thành vấn đề, bởi hoàn cảnh gia đình của mẹ tôi không đến
nỗi nào nghèo túng.
Nhưng tôi không thể không có một người chồng được. Đó mới chính là
điều đáng nói.
Lý trí tôi thì bảo xa Vĩnh Trọng. Nhưng tình cảm tôi lại không muốn thế.
Vì vậy mà tôi bị rơi vào trong một tình cảnh hết sức nan giải và khổ tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.