TÌNH LOẠN - Trang 182

đình được.
Tôi cảm động nói lần nữa:
- Anh đối với em thật là tốt.
- Anh nói thật, anh đối với em là vì ái tình, anh cũng đối với em là vì rất
thương cho sự bất hạnh của em.
- Nhưng anh cần phải trở về với gia đình anh. Em không muốn chiếm hữu
anh suốt đời, em chỉ cần anh bạn cho em một phần mười tình yêu cũng đủ
cho em mãn nguyện lắm rồi. Em không bằng lòng thấy con gái anh đi bán
ba, em cũng không bằng lòng thấy mấy đứa con trai của anh ở đầu đường
xó chợ, không có học hành gì cả. Vả lại, em sẽ có thể đi tìm việc làm, em
không còn cần đến sự giúp đỡ tiền bạc của anh nữa.
Chàng cúi đầu xuống tỏ vẻ rất suy nghĩ.
Tôi khuyến khích chàng:
- Anh hãy xa em đi. Anh chớ nên làm cho em khó xử nữa. Anh đã cùng vợ
anh chính thức thành hôn, nên anh cần phải về sống với nàng, có như vậy
thì em mới vui được.
Trương Vĩnh Trọng trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Y Sa, em chớ nên đau khổ nữa. Anh sẽ tìm ra biện pháp để đối phó với
vấn đề này.
Tôi quá đau đớn nên òa ra khóc nức nở.
Đêm hôm ấy, chúng tôi đều mất ngủ.
Qua hôm sau, đến mười giờ đêm, Trương Vĩnh Trọng mới về tới. Tôi hỏi
chàng:
- Sao anh lại về khuya thế?
Sắc mặt chàng trở nên hết sức nghiêm trọng:
- Anh vừa ở Tỷ Loan về đây. Nàng thật là người không hiểu biết chút nào
cả.
Tôi biết ngay tiếng "nàng " mà Trương Vĩnh Trọng vừa dùng là để ám chỉ
vợ chàng. Tôi tò mò hỏi tới:
- Bà ta ra sao? Bịnh có nặng không?
Trương Vĩnh Trọng lắc đầu:
- Có bịnh hoạn gì đâu. Nàng ta chỉ làm bộ thế thôi. Anh còn lạ gì tâm lý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.