TÌNH LOẠN - Trang 223

Thấy chàng đau khổ như thế, tôi an ủi chàng:
- Xin anh hãy tha thứ cho tôi, tôi đối với anh thật không phải chút nào.
Một lúc rất lâu sau, chàng mới nhếch nở một nụ cười héo hắt rồi đề nghị:
- Chúng ta hãy đi thôi.
Thế là chúng tôi cùng rời khỏi quán giải khát ấy mà trong lòng mỗi người
đều mang nặng mối buồn rầu. Khi đã ra đến bên ngoài, tôi liền thốt lời từ
giã Diệu Quang, rồi lập tức đi thẳng về nhà.
Nếu như tôi không bị Vũ Bội lường gạt thì rất có thể tôi đã đáp ứng lời yêu
cầu của Diệu Quang rồi. Khốn thay, tôi đã bị Vũ Bội lường gạt đến hai lần
tất cả, nên tôi rất sợ bị Diệu Quang lường gạt một lần nữa.
Chính Vũ Bội đã giết chết mất cái mộng đẹp trong lòng tôi rồi.
Đêm hôm ấy, tôi cảm thấy hết sức khổ tâm, vì tôi lại làm khổ Diệu Quang
lần nữa.
Qua sáng hôm sau, tôi đọc báo, bỗng lặng người đi. Nguyên do là vì Trình
Diệu Quang đã bị lật xe từ trên đỉnh Phi Nga rơi xuống hố, thân thể chàng
bị thương rất nặng.
Tin báo còn nói rằng lúc bấy giờ người lái xe đã uống rượu say nên cho xe
chạy quá nhanh, và nghe nói thì chiếc xe ấy do Trình Diệu Quang đã thuê
của một hãng nọ.
Đọc xong bản tin ấy, tôi càng cảm thấy khổ tâm vô hạn. Tôi biết ngay rằng
Trình Diệu Quang đã bị lật xe như vậy chắc chắn có quan hệ với tôi thật
rồi, vì lẽ hôm qua tôi đã làm cho chàng quá thương tâm.
Tôi tự trách mình không ít và lập tức đi thẳng đến bịnh viện để thăm chàng.
Nhưng cô nữ hộ tá lại nói với tôi:
- Ông ấy vẫn còn hôn mê, cô ạ!
- Thế đến bao giờ thì ông ấy tỉnh lại, thưa cô?
Cô ta trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Điều đó thì... Qua hai hôm nữa, cô hãy trở lại đây thăm ông ấy đi!
Tôi thất vọng rời khỏi bịnh viện mà lòng tôi càng buồn bã vô cùng. Khi tôi
về đến nhà thì Vĩnh Trọng cũng đã về rồi. Chàng hỏi tôi:
- Trông em có vẻ như không được vui. Có phải em đang nghĩ đến chuyện
không hay đã qua?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.