TÌNH LOẠN - Trang 224

Tôi gượng cười đáp:
- Không, anh ạ!
- Nếu em không nghĩ đến chuyện ấy thì rất tốt. Làm người cần phải lạc
quan mới được, chớ nên nhớ đến chuyện cũ làm gì.
Tôi cố nở một nụ cười rất tươi, nhưng tôi thừa biết rằng nụ cười đó chẳng
được tự nhiên chút nào.
Vĩnh Trọng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ và nói:
- Mai này là đã tới kỳ nghỉ hàng năm của anh rồi. Anh tính sẽ cùng em đi
áo Môn chơi một tuần lễ. Ôi, mấy năm nay anh thật là bận rộn quá nhiều
công việc, nên tuy áo Môn ở rất gần đây, nhưng tính ra đã có đến sáu năm
rồi anh chẳng hề có dịp đặt chân đến đó lần nào. Nói ra nghe thật là vô lý
hết sức.
Tôi gần giọng hỏi lại chàng:
- Chúng ta sẽ đi áo Môn để nghỉ ngơi à?
Chàng quay đầu lại nhìn tôi và mỉm cười:
- Pphải, em có thích không?
Tôi ngập ngừng không đáp.
Chàng ngạc nhiên hỏi:
- Em có tâm sự gì vậy?
Tôi nói dối:
- Không... có.. gì cả.
- Vậy thì chúng ta cùng nhau đi áo Môn chơi vậy.
Tôi không dám từ chối, vì sợ Vĩnh Trọng hoài nghi.
Thế là sáng hôm sau, mẹ con tôi cùng Vĩnh Trọng và mẹ tôi xuống tàu đi
áo Môn.
Chính vì lòng tôi không ngớt nhớ tới Diệu Quang nên tôi đi chơi mà chẳng
hề vui vẻ chút nào.
Đến ngày thứ bẩy thì chúng tôi mới trở về Hương Cảng. Khi tôi vừa lên tới
bờ, tôi đã nói dối Vĩnh Trọng là cần phải đi Cửu Long để thăm một cô bạn
đồng học nên bảo chàng hãy cùng bé Hoài Trọng và mẹ tôi về nhà trước.
Sự thực là tôi đi một mình đến bịnh viện để thăm Trình Diệu Quang.
Nhưng khi tôi đến bịnh viện thì lại nhận được tin làm tôi thất vọng không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.