TÌNH LOẠN - Trang 222

- Thế nhưng Y Sa lại có can đảm nói điều đó với Trương Vĩnh Trọng?
- Ông ta không giống với anh, vì ông ta là người đã từng kết hôn rồi. Còn
anh, anh là người chưa kết hôn, nên nếu tôi nói ra, anh sẽ cười chê tôi. Vả
lại, lúc bấy giờ Điền Tích Xuân đang đeo đuổi theo anh, tôi muốn hy sinh
tình yêu của mình để giúp cô ta đạt thành nguyện vọng. Tôi có ngờ đâu anh
với cô ta lại...
- Y Sa, cái tình yêu giữa con người với con người rất là kỳ diệu, không có
cái gì thay thế nó được cả, cũng không thể nào đem đồng tiền ra mà mua
chuộc nó được.
Tôi uống một hớp trà rồi nói:
- Giờ đây mọi chuyện đều đã quá muộn rồi. Phải chi thời gian có thể trôi
ngược trở về trước, giúp chúng ta tạo lại những ngày ấy thì...
Chàng đưa mắt nhìn tôi đăm đăm. Tôi cúi đầu, lặng lẽ xuất thần.
Bỗng chàng đặt tay mình lên bàn tay tôi và bảo:
- Y Sa, chớ có buồn nữa. Chúng ta vẫn chưa hẳn là tuyệt vọng đâu.
- Chưa hẳn là tuyệt vọng?
- Phải, chỉ cần em có quyết tâm là được.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại chàng:
- Anh nói như thế có nghĩa là...
Chàng khẽ gật đầu và hỏi tôi:
- Hiện, tình cảm của em đối với Vĩnh Trọng như thế nào?
- Tôi đối với anh ấy thì... Nhưng tôi vội lắc đầu, nói: Không, không, Diệu
Quang, tôi không thể nào rời xa Vĩnh Trọng được đâu.
Chàng lộ rõ vẻ ngạc nhiên trên nét mặt:
- Em yêu hắn lắm ư?
Tôi không muốn trả lời.
- Em yêu hắn lắm ư? Diệu Quang lập lại câu hỏi ấy lần nữa.
Tôi bối rối đáp:
- Tôi thương hại Vĩnh Trọng thì đúng hơn. Ông ta là một người tốt, tôi
không thể nào làm cho ông ta khổ được nữa.
Diệu Quang từ từ rút bàn tay chàng ra khỏi tay tôi, rồi đưa hai tay lên ôm
lấy đầu, tỏ vẻ rất tuyệt vọng và chẳng nói một lời nào nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.