TÌNH LOẠN - Trang 240

- Y Sa, hãy tha thứ cho tôi. Tôi đã uống quá nhiều rượu, hãy tha thứ cho
tôi.
Tôi vẫn không buồn trả lời lão ta, mà vội quay gót bỏ đi để tránh xa lão ta
ra.
Nhưng lão nắm lấy tay tôi mà bảo:
- Y Sa, hãy theo tôi trở vào trong ấy đi.
- Hãy dang ra! ông là loài cầm thú mà! Hãy dang ra đi!
Lão Lâm nhìn tôi và mỉm cười hiểm độc:
- Tốt lắm, có đi thì cứ đi. Cô đừng tưởng tôi không biết cô là người như thế
nào.
Tôi trừng mắt hỏi lão ta:
- Tôi là người gì?
- Cô là một quả phụ!
Tôi bất giác đứng lặng người đi và phát run lên. Lão ta cười nhạt, tiếp:
- Chỉ vì tôi thương hại sự cô quạnh của cô mà tôi mới muốn an ủi cô phần
nào. Không ngờ cô lại làm cao, ra cái điều trinh khiết lắm.
Câu nói của lão ta khiến tôi cảm thấy máu nóng trong người mình như sôi
lên, đồng thời tôi đau khổ đến cùng cực. Tôi bỏ đi thật nhanh trong khi
nước mắt tôi tuôn rơi ràn rụa xuống đôi má.
Có tiếng lão Lâm nói với theo sau lưng:
- Cái thân thế của cô, tôi đã điều tra biết quá rõ rồi. Cô đừng làm bộ đóng
kịch là một thiếu nữ đối với tôi, vô ích lắm.
Tiếp theo đó, tôi nghe có tiếng lão Lâm cười ha hả sau lưng, khiến tôi thật
không thể ngờ lão ta lại ty tiện đến thế.
Khi tôi về tới nhà thì cha mẹ tôi vẫn chưa ngủ. Thấy tôi về tới, cả hai người
đều tỏ vẻ ngạc nhiên và lo lắng hỏi:
- Kìa, có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao con lại khóc khi về tới nhà?
Tôi tiếp tục khóc nức nở và chạy thẳng vào trong phòng ngủ.
Mẹ tôi chạy theo an ủi:
- Chớ có khóc nữa, Hoài Trọng nó đang ngủ. Có chuyện gì xảy ra thế, hãy
nói cho mẹ nghe đi.
Thế là tôi vừa khóc vừa thuật lại câu chuyện ấy cho mẹ tôi nghe. Khi tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.