TÌNH LOẠN - Trang 75

cảm ơn nhiều lắm.
- Có chi đâu cô.
Tôi bỗng hỏi ông ta:
- Trương chủ nhiệm có con gái không?
- Có, con gái tôi cũng trạc tuổi bằng cô, nhưng nó rất ngô nghê, không có
cái phong thái như cộ Tuy nhiên nó rất thông minh, nên trông thấy cô tôi
không khỏi nhớ đến nó.
- Có lẽ ông ta đã coi mình như con gái của ổng. Tôi thầm nghĩ như thế.
Chẳng bao lâu sau, khi đến trước cửa một cao ốc nọ. Trương Vĩnh Trọng
bèn nói với tôi:
- Tôi ngụ tại phòng A trên tầng thứ 11 cao ốc này. Cô có vui lòng lên trên
ấy chơi giây lát không?
Tôi do dự một lúc vì không biết phải giải quyết định như thế nào.
- Vào giờ này trên nhà tôi chẳng có ai lạ cả, hai vợ chồng người ở bên cạnh
phòng tôi đã đi áo Môn rồi. Cô có lên không?
Tôi nhìn đồng hồ, thấy đã 6 giờ đúng, vào giờ này ở nhà tôi đang dùng cơm
chiều. Thế nên tôi nói với Trương Vĩnh Trọng rằng tôi cần phải về nhà
dùng com, mặc dù đó không phải là lý do chính yếu để tôi từ chối. Sở dĩ tôi
không muốn lên nhà ông ta là vì tôi e ngại có người quen trông thấy thì họ
sẽ không khỏi hiểu lầm. hơn nữa, ông ta cho biết trên nhà chẳng có ai khác
khiến tôi càng không dám nhận lời mời của ông ta.
- Nếu vậy thì tôi mời cô dùng cơm chiều luôn, cô nghĩ sao? Trương Vĩnh
Trọng đang cố nài nỉ.
Tôi buộc lòng phải nói dối:
- Nhưng... hôm nay là ngày sinh nhật của mẹ tôi.
- à, thì ra thế. Nếu vậy hôm khác mời cô đến chơi.
Tôi cười và nói với ông ta:
- Bái bai!
ông ta thất vọng đưa tay vẫy từ biệt tôi. Tôi thấy rõ ông ta có vẻ như thất
hồn lạc phách mà không khỏi buồn cười. Tôi thầm nghĩ có lẽ ông ta đang
tưởng nhớ đứa con gái của mình nên mới như thế.
Tôi nhớ lại năm tôi vừa học xong tiểu học thì cha tôi rời Hương Cảng để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.