TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 105

ả? Hành Phong, ngài đã quên tất cả rồi sao? Ngài đã quên tất cả những gì
mà ả đã gây ra cho ngài rồi sao? Hành Phong…”

“Đủ rồi!” Tư Hành Phong lên tiếng cắt ngang lời Hoa Thanh Lâm,

nghiêm mày hỏi ngược “Là ai? Ai đã cho nương nương xuất cung? Có phải
Hoàng thượng đã cho phép nương nương xuất cung không? Ngài muốn
thấy ta mất mặt, ép ta phải khó xử, lẽ nào nương nương cũng muốn thấy ta
mất mặt? Nơi đây là phủ Bình Viễn hầu, muốn xử trí ả thế nào cũng là
chuyện của riêng ta. Xin nương nương hãy về cung cho!”

Hoa Thanh Lâm không hề mảy may động lòng, chỉ ngước mắt nhìn

thẳng vào Tư Hành Phong nức nở nói “Đã bao năm rồi, ta vẫn chẳng thể
nào quên được nỗi nhục nhã mà ả dành cho mình. Vào lễ tế hoa thần năm
ấy, ả đã hạ thuốc khiến ta nằm bệnh ba ngày, bỏ lỡ mất cơ hội bày tỏ tình
cảm với Tầm ca ca. Còn nữa, vào lễ tế hoa thần năm ta rời khỏi hoàng triều
Kim Bích, lại chính ả đã sỉ nhục ta ngay trước mặt Tầm ca ca, để ta mất
mặt. Cả cuộc đời này ta sẽ chẳng bao giờ quên được điều đó. Ta càng không
thể quên bởi vì ả mà ta ngậm đắng nuốt cay gả đến nước Bạch Hổ xa xôi
này. Đời này kiếp này ta sẽ không bao giờ quên nỗi nhục mà ả đã ban
cho…” Dứt lời, nước mắt Hoa Thanh Lâm tuôn trào ướt đẫm hai bên má.

Tư Hành Phong nhìn Hoa Thanh Lâm đầm đìa nước mắt, thực cảm thấy

bản thân sắp phát điên, ngài cố hết sức kìm nén ngọn lửa căm phẫn trong
lòng, mở cửa, bước ra ngoài, nhìn đám người hầu cận hét lớn “Bọn cầu nô
tài đáng chết kia có phải tất cả đều cảm thấy chán sống rồi nên mới dám tới
đây gây loạn? Nếu hôm nay Quý phi nương nương xảy ra chuyện gì bất
trắc, có phải tất cả các ngươi đều muốn tuẫn táng theo không?”

“Nô tài đáng chết, xin Hầu gia tha mạng.”

“Nô tì đáng chết, xin Hầu gia thứ lỗi.”

Đám thái giám, cung nữ sợ hãi quỳ rạp xuống đất khẩn khoản cầu xin.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.