TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 12

Hạ Phẩm Dư cúi đầu, tay trái cầm ô, tay phải cầm chắc lọ mực đắt tiền,

đôi mày cau lại, mím chặt miệng, bước qua đường.

“Hí…” Tiếng ngựa hí điên loạn vang lên khiến nàng giật mình thoát

khỏi suy nghĩ. Lúc nàng hoảng sợ quay người, ở phía không xa, một con
tuấn mã lông đỏ điên loạn kéo theo chiếc xe quý xông thẳng về phía nàng.

Vào thời tiết lạnh giá như thế này, trên đường vắng vẻ không có mấy

người, chiếc xe chạy điên cuồng này đã khiến người dân sợ hãi núp vào một
chỗ an toàn, chỉ duy mỗi mình nàng đứng ngây giữa đường nhất thời quên
cả việc phải tránh khỏi đường chạy của con ngựa.

“Á…”

Trước khi chiếc xe ngựa sầm sập lao về phía mình, nàng đã được người

nào đó kéo sang một bên. Dưới chân trơn trượt, chưa kịp định thần, nàng
kéo luôn cả vị ân nhân cứu mạng cùng ngã xuống lớp tuyết dày bên đường.

Đau quá!

Hạ Phẩm Dư mím chặt môi, nhẫn nhịn nỗi đau nhói ở cánh tay trái,

dùng tay phải chống người dậy. Đưa mắt nhìn ra xung quanh một lượt, nàng
nhận ra chiếc ô đã bị xe ngựa cán hỏng, rồi nàng bỗng nhớ ra lọ mực màu
vàng quý giá khi nãy vẫn trong tay giờ đã mất tăm mất dạng. Nhìn ra xung
quanh một lần nữa, nàng rốt cuộc cũng thấy lọ mực đang nằm ở một chỗ
gần đó, đã bị bật nắp, nước mực đổ hết ra ngoài, nhuốm vàng cả một mảng
tuyết trắng, khiến người khác không thể không bị thu hút.

Hạ Phẩm Dư nhìn khoảng tuyết vàng ánh kia, tâm trạng tột cùng chán

nản. Ba lạng bạc trong chớp mắt đã bay mất, bức họa cũng chẳng thể hoàn
thành, bao nhiêu vất vả, khó nhọc giờ chẳng đổi lại được cái gì. Nàng bất
giác thở dài chán nản.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.