TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 127

ngoài cửa sổ có phần tiêu điều. Nếu gặp lúc mưa rơi, những giọt nước từ
trên mái nhà nhỏ xuống mặt hồ, tí ta tí tách, khiến cảnh vật nơi đây đẹp theo
một phong vị hoàn toàn khác.

Mỗi lúc trời mưa, Tư Hành Phong thường một mình đứng bên cửa sổ,

lặng nhìn mưa bay lất phất bên ngoài, cũng chỉ có những lúc thế này ngài
mới có thể một mình tận hưởng cảm giác đơn côi, chiếc bóng.

Cư Viên Tu hoàn toàn khác biệt so với những quan viên khác, sau hơn

hai tháng tiếp xúc, có thể nhận thấy đây là người trọng tình trọng nghĩa, lần
này tới chỉ vì muốn tìm một nơi tĩnh lặng vừa dùng bữa vừa thưởng ngoạn
cảnh đẹp.

Tư Hành Phong liền chiều theo ý khách, chọn ngay địa điểm Thính Vũ

Hiên, nơi thường ngày vẫn một mình tận hưởng không khí tĩnh tại.

Cư Viên Tu đứng trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, cảnh đẹp tinh tế, liền

tán thưởng “Hồ không sâu lắm, xanh thẳm tuyệt vời. Cảnh tuy không nhiều,
tinh mỹ là được. Nghe mưa rơi ở Thính Vũ Hiên, đúng là thú vui tao nhã.”

“Cảm ơn lời tán thưởng của Cư đại nhân, xin mời thượng tọa.” Cư Hành

Phong mời Cư Viên Tu ngồi xuống rồi sai người mở cửa sổ cả bốn phía ra,
cảnh đẹp tuyệt mỹ của hồ sen hiện lên rõ nét. Lúc này cảnh vật vẫn đang
đợi chờ bước sang mùa hè, vầng trăng trên cao in bóng xuống mặt hồ, khiến
cho mùa đông lạnh lẽo mang một nét đẹp lạ thường.

Cảnh Trung tiến lên rót rượu cho chủ nhân và Cư Viên Tu, Cư Viên Tu

thấy Cảnh Trung thân người vạm vỡ, cao to lại làm chuyện chẳng phù hợp
với tướng mạo của mình chút nào, bất giác bật cười thành tiếng nói “Phủ
Hầu gia không chỉ có cảnh đẹp đặc sắc mà ngay cả người rót rượu cũng
khác với người thường.”

Tư Hành Phong khẽ chau mày, nghe ra ẩn ý bên trong lời nói của Cư

Viên Tu, liền đánh mắt ra hiệu cho Cảnh Trung. Cảnh Trung không tiếp tục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.