TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 132

“Sao còn khổ tương tư … ha ha …” Cư Viên Tu bật cười vài tiếng, nằm

thượt xuống mặt bàn, chìm vào giấc ngủ.

Tư Hành Phong quay sang bên cạnh hạ lệnh “Cư đại nhân say rồi. Cảnh

Trung, ngươi mau đỡ Cư đại nhân về phòng dành cho thượng khách nghỉ
ngơi đi.”

Cảnh Trung nhận lệnh liền đỡ Cư Viên Tu rời khỏi Thính Vũ Hiên.

Hạ Phẩm Dư và Xảo Nhi ở lại dọn dẹp tàn cuộc.

Tư Hành Phong ngồi bên cửa sổ, mượn cơn gió đêm lạnh để đầu óc tỉnh

táo. Ngài bê bình trà đặt trên bàn, ánh mắt bất giác nhìn về phía Hạ Phẩm
Dư vẫn đang bận rộn thu dọn bát đũa. Từ đầu chí cuối, nàng chẳng khác
nào một bức tượng lặng lẽ, thế nhưng lại chú ý, rót rượu rất đúng lúc, thậm
chí sau đó khi ngài đã bắt đầu ngà ngà say, còn Cư Viên Tu đã say mềm,
nàng liền bảo Xảo Nhi bê một bình trà giải rượu đặt lên bàn.

Tư Hành Phong nheo mắt lại, khẽ hớp một ngụm trà để tinh thần tỉnh

táo, bất giác lại đưa mắt nhìn vào bàn tay và khuôn mặt của Hạ Phẩm Dư.

Nàng là một người phụ nữ biết cách quan sát nét mặt người khác. Thế

nhưng điều khiến ngài cảm thấy hiếu kì nhất chính là tại sao một người có
dung mạo tầm thường đến vậy mà có thể hầu hạ tại cung Ngọc Trì bên cạnh
Tây Lăng Xuyên lâu đến vậy. Tính cách yêu cái đẹp đến cuồng dại của Tây
Lăng Xuyên bá quan văn võ không ai không biết, những người hầu cận bên
cạnh cho dù là nam hay nữ đều phải là những người thanh tú, xinh đẹp.
Trong khi người phụ nữ tướng mạo tầm thường này ngoại trừ lúc cười, trên
mặt ẩn hiện hai chiếc lúm đồng tiền đáng yêu ra thì thực sự là một hiện
tượng dị thường. Có nhiều lúc, ngài thực sự không hiểu nổi con người Tây
Lăng Xuyên, phong cách hành sự vô cùng kì quái, những chuyện triều
chính, Tây Lăng Xuyên chỉ cần ngước mắt liếc qua là có thể nắm được suy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.