TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 136

Nàng không xinh đẹp, được khen là 'thanh tú' coi như cũng đã được người
ta tân bốc quá lời.

Ngài muốn đem nàng tặng cho ai là quyền quyết định của ngài, chỉ là

nàng thực sự căm ghét cảm giác bị người ta đẩy qua đẩy lại không khác nào
món hàng ngoài chợ.

Hạ Phẩm Dư chau mày, cúi đầu một lúc rồi mới lên tiếng “Phẩm Dư

không có suy nghĩ gì hết, tất cả đều do Hầu gia làm chủ.”

“Xem ra, ngươi rất thích được đi theo Cư đại nhân.” Tư Hành Phong

nhíu chặt đôi mày, đưa lời mỉa mai.

Nàng mím môi, không nói câu nào.

Ngài lại cười lạnh lùng nói “Hạ Phẩm Dư, nếu ta đã xin ngươi từ chỗ

Tây Lăng Xuyên về thì đương nhiên không dễ dàng tha cho ngươi. Kể từ
khi cha mẹ ngươi qua đời, một mình đơn độc suốt mấy năm trời, đến nay
vẫn có thể bình an vô sự, qua đấy có thể thấy ngươi là người có khả năng
nhẫn nhịn giỏi, thậm chí còn vượt qua mức độ chịu đựng của người thường.
Điểm này không khác ta là mấy. Ta có thể sống tới tận giây phút này, trở
thành một Bình Viễn Hầu gia đứng dưới một người, trên hàng vạn người
chính là vì ta có thể nhẫn nhịn những chuyện mà người khác không nhịn
được. Ngươi nói xem, người mà ta một lòng muốn giày vò, hành hạ đã chạy
mất rồi, nỗi căm hận, oán thán trong lòng biết trút vào đâu đây? Ta phải làm
gì?”

Nàng im lặng, nhưng đã thấy ngài tiếp tục nói “Ngươi mang họ Hạ

đương nhiên không phải lỗi của ngươi, thế nhưng đáng tiếc ngươi lại biết
được quá nhiều chuyện không nên biết, ngươi nói xem, liệu ta có dễ dàng
tha cho ngươi?”

Nàng vẫn mím môi không nói gì, nỗi hoảng sợ, hoang mang trong lòng

càng lúc căng lớn, nhẫn nhịn một lúc lâu rồi mới lên tiếng ”Hồi bẩm Hầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.